Đến Lượt Em Yêu Anh

Đến Lượt Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322664

Bình chọn: 9.00/10/266 lượt.

gực, vỗ nhẹ nhẹ, ôn hòa nói: “Nơi này gió

lớn, tới đây làm gì ? không sợ bị cảm à !”

Lâm Cảnh Nguyệt đột

nhiên cảm thấy hoảng hốt đáng sợ, trong cổ khô khốc, một chút âm thanh

cũng không phát ra được. Người đàn ông trước mặt này đã từng thề non hẹn biển với cô, ở trước mặt cô thề son sắt cả đời chỉ yêu thích mình cô.

Nhưng hiện tại, ngay trước mắt cô, với người phụ nữ mà hắn nói chưa bao

giờ yêu lại thể hiện vẻ mặt dịu dàng như thế.

“Cảnh Nguyệt, thật

xin lỗi, cô…việc cũng nên quên đi !” Hàn Mộ Vân thở dài nói, gương mặt

ôn hòa tuấn nhã mơ hồ chứa chất sầu khổ. Cánh tay đang ôm lấy Trần Mạt

Lỵ cũng nắm thật chặt khiến ả cau mày nhưng cũng không đẩy hắn ra.

“Mộ vân….anh…anh đây là ý gì ?” Lâm Cảnh Nguyệt run rẩy mở miệng, móng tay

cũng đã bấm sâu vào lòng bàn tay, cô vẫn chưa hề từ bỏ.

“Là tôi

xin lỗi cô.” Hàn Mộ Vân nhắm mắt lại, giống như hạ quyết tâm thật lớn,

ôm Trần Mạt Lỵ xoay người, tiếng nói truyền vào trong lỗ tai Lâm Cảnh

Nguyệt một cách rõ ràng: “Tôi sẽ không ly hôn, cũng sẽ không vứt bỏ Mạt

Lỵ,cô….đi thôi !”.

Đầu óc trống rỗng, Lâm Cảnh Nguyệt nghiêm mặt

lảo đảo lùi về phía sau, trái tim đã vỡ thành từng mảnh từng mảnh, đau

đớn dòng nước nhanh chóng len lỏi truyền vào tận xương tủy.

Bên

tai loáng thoáng vang lên tiếng mẹ thất vọng thở dài: “Cảnh Nguyệt, con

hôm nay chia rẻ hạnh phúc người khác, ngày mai cũng phải chuẩn bị tốt sẽ có người khác cướp lại. Mẹ không khuyên được con, nhưng cũng cảnh báo

con một lần cuối, phá hỏng gia đình người khác nhất định sẽ gặp báo ứng, huống chi bọn họ còn có một đứa bé sắp ra đời….”

Sẽ gặp báo ứng. . . . . . Mẹ, mẹ nói đúng rồi, thật gặp báo ứng.

Lâm cảnh nguyệt muốn khóc, trong mắt lại một mảnh khô khốc, một giọt lệ

cũng không có, người đàn ông trong tầm mắt càng ngày càng xa, trước đây

không lâu hắn còn dịu dàng hôn cô, nói cho cô biết, cô là người hắn yêu

thích nhất, vì cô hắn cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng có thể bỏ qua…

Thì ra tất cả là đều là giả, mình đã thua thiệt lại còn ngây ngốc tin

tưởng. Vui mừng chờ hắn cho nàng một danh phận, cho nàng một gia đình.

Tất cả đều hóa thành ảo ảnh, thì ra hạnh phúc trong suy nghĩ của cô cũng chỉ là giả dối, như bọt khí vừa chạm vào lập tức vỡ tan.

Người người đều có thể nhìn ra, chỉ trừ cô, kẻ đã trúng độc dược của tình yêu. Ha ha, thật tốt. Báo ứng….tất cả đều là báo ứng….

Bóng dáng Hàn Mộ Vân cùng Trần Mạt Lỵ cũng nhanh chóng biến mất trên sân

thượng. Lâm Cảnh Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông tuấn

tú kia vừa lưu luyến lại tựa như oán hận. Nhưng lại không phát hiện bản

thân mình đã thối lui đến sát rìa sân thượng.

Địa ngục, một bước ngắn mà thôi.

"Hàn Mộ vân!" Lâm cảnh nguyệt lớn tiếng gọi tên tuổi của hắn, giọng nói như

đã dùng hết hơi sức toàn thân, “Anh đến tột cùng có yêu hay không yêu

tôi ? Tôi không muốn dây dưa, chỉ muốn nghe anh nói một câu thật lòng.”

Bóng Hàn Mộ Vân cứng đờ, dừng chân tại chỗ, dưới chân như mang theo

ngàn cân nặng, một bước cũng không bước được, hồi lâu, âm thanh của hắn

chậm rãi theo gió truyền đến trong tai Lâm Cảnh Nguyệt: “ Không có, chưa từng có.”

Sự cương định trong giọng nói khiến một tia hy vọng

cuối cùng trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt hoàn toan tan biến. Tuổi thanh xuân của cô, những gì tốt nhất của cô cũng đã dành cho người đàn ông này,

nhưng bây giờ đổi lại hắn nói hắn không yêu cô.

Thật đáng châm

chọc. Nhưng cô tự làm tự chịu. Bóng dáng của họ cũng đã biến mất trên

sân thượng. Lâm Cảnh Nguyệt rốt cuộc chống đỡ không nổi, chậm rãi ngã

xuống, đi rồi. Nàng cái gì cũng không có….

Không chạm vào mặt đất kiên cố, lại truyền đến âm thanh gào thét, thân thể cũng nhanh chóng hạ xuống. Lâm Cảnh Nguyệt kinh hoảng mở mắt, đập vào mắt nàng không phải

là khoảng sân thượng làm nàng tan nát cõi lòng mà là tầng tầng những ô

kính thủy tinh, dưới sự phản xạ của ánh mặt trời đang phát ra ánh sáng

lấp lánh.

Lâm Cảnh Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, trong lòng lại có

một chút cảm giác được giải thoát. Cứ như vậy mà chết cũng tốt, cái gì

cũng không cần chịu đựng, cái gì cũng không cần suy nghĩ, cũng sẽ không

bao giờ đau lòng nữa.

Hình ảnh cuối cùng bỗng dưng lóe lên trong

đầu là gương mặt một người đàn ông khác, tuấn mỹ, bá đạo: “Lâm Cảnh

Nguyệt, tôi cho phép em chơi, nhưng em đừng làm quá, nhớ, em nhất định

là của tôi!”.

Khẽ mỉm cười, lời nói tràn đầy bá đạo và tự tin như vậy không ngừng vọng lại. Hà Tử Nghiệp, anh tính sai rồi….Tôi còn không phải là người của anh. Chỉ là….Nếu có kiếp sau, tôi sẽ bồi thường cho

anh, bồi thường cho anh cả đời.

Truyền tới bên tai là đủ loại âm thanh la hét cùng hoảng sợ: “A! cứu mạng đi ! có người nhảy lầu!”

"Mau gọi 120! Có người tự sát!"

Lâm cảnh nguyệt khẽ mở mắt, bầu trời xanh thẳm dần dần biến thành đen. Bên

trong màu đen hỗn loạn xen lẫn một luồng đỏ sậm, đắc ý lạ thường.

“Lâm Cảnh Nguyệt, con mẹ nó, em đứng lên cho tôi ! Tỉnh lại! em không tỉnh,

tôi sẽ để cho em cùng cả nhà thất nghiệp, toàn bộ phải đi ăn xin!” Người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, đôi mặt đỏ ngạch, liều mạng gào thét đố


pacman, rainbows, and roller s