The Soda Pop
Đến Đây Nào, Vợ Ngốc!!

Đến Đây Nào, Vợ Ngốc!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322454

Bình chọn: 9.00/10/245 lượt.

h Vũ.

- Đồ ngu ngốc!! - Minh vũ

ngồi bật dậy, anh đập bàn đánh rầm. Các tên cận vệ dường như

quá quên việc này nên mặt mày ai cũng bình thản và lạnh ngắt. Chỉ có Tử Thông là giật thót người. - Mày không có manh mối

nào để tìm ra cô ấy sao???

Tử Thông cuối gằm mặt rầu

rĩ, nhưng sau đó anh ngước dậy, gương mặt rạng rỡ hơn bao giờ

hết khi nhớ ra điều gì đó.

- Phải rồi, Ái Lan!! Lúc Đông Nhi mất tích tôi cũng không thấy cô ấy. Chắc chắn là cô ấy!!!

...

Trước con người đáng sợ như quỷ dữ của Minh Vũ, Ái Lan nói

hết tất cả. Rằng đã đưa Đông Nhi đến chỗ ở trước kia của cô.

Đợi lúc xong xuôi sẽ đưa Đông Nhi về.

Minh Vũ phóng xe như bay đến chỗ ấy, hơi xa chỗ ở của anh, nhưng anh vẫn đến cho bằng được, đến ngay lập tức.

- Ra đây!!! - Minh Vũ đập rầm rầm vào cánh cửa. Trong lòng lại dấy lên một cảm xúc khó tả. Anh muốn thấy Đông Nhi ngay tức

khắc.

Những người có mặt trong nhà hối hả chay ra vì

nghĩ có người làm loạn. Kiều Dung đã định cho tên làm phiền

ấy một trận tơi tả. Nhưng khi gặp mặt cái người - làm - phiền

ấy thì Kiều Dung ngây người, cả người cứ như đang lơ lửng trên

cung trăng. Gương mặt góc cạnh đầy nam tính nhìn cô chằm chằm,

cùng với đôi mắt màu hổ phách hút hồn người khác, điều đó

khiến Kiều Dung không khỏi ấn tương về anh.

- Anh tìm em

sao? - Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Kiều Dung đã phán luôn một

câu như búa bổ khiến mọi người ngơ ngác.

Mỹ Yến và

Hoài Vỹ đánh khẽ vào Kiều Dung ra dấu hiệu, nhưng tất cả đều

bị Kiều Dung gạt qua một bên, sau đó cô lại tiếp tục õng ẹo

trước Minh Vũ.

- Chị tỉnh lại đi, không thấy những

người đàn ông đi sau lưng anh ấy sao?!! - Hoài Vỹ đánh tiếng

khẽ, cô nói với cái giọng pha chút khinh khi nhằm trêu ghẹo

Kiều Dung.

Lúc này Kiều Dung mới để ý, nhửng người

đàn ông hung tợn mặc vest đen, kính đen với gương mặt lạnh như

băng đang đứng ngay ngắn sau lưng Minh Vũ.

- Đông Nhi đâu? - Minh Vũ hất mặt, đôi đồng tử màu hổ phách lướt nhìn ba người con gái mỗi người một vẻ.

- À... ờ... Đông Nhi...

- Đông Nhi đâu??? - Minh Vũ gằng giọng vì câu trả lời ấp úng

của Kiều Dung, đột nhiên trong lòng anh lại có linh cảm cực kì

xấu. Tại sao vậy?

- Đông Nhi bị một người con trai trạc

tuổi cậu bắt đi mất rồi!! - Hoài Vỹ dõng dạc tiên phong nói,

mặc kệ cho Mỹ Yến và Kiều Dung ra dấu im lặng, họ nhốn nháo

cả một góc nhà.

Minh Vũ không nói được gì nữa, anh

ngửa mặt lên trời, mặc kệ cho mấy tia nắng của ban chiều đang

hành hạ mắt anh. Mù cũng được, còn hơn sống mà nhìn thấy Đông Nhi bị bắt hết lần này đến lần khác. Trong khi Minh Vũ anh

luôn luôn là người đến trễ và hầu như là người ngoài cuộc.

Anh không thể biết được Đông Nhi đã phải khổ sở như thế nào,

trong tay cô không có lấy một tất sắt. Tại sao họ thay phiên nhau lần lượt truyền tay vợ anh từ người này sang người khác? Tại

sao không có ai đó bảo vệ lấy Đông Nhi của anh?

- Biến

hết ngay cho tôi, bọn ăn hại!!! - Minh Vũ không kiềm được hành

động của mình nữa, anh đấm mạnh vào cánh cửa kính khiến nó

vỡ toang ra từng mảnh nhỏ vương vãi khắp nơi.

Thủy tinh

cứa vào tay Minh Vũ những đường dài và sâu. Máu của từng mạch gân theo đó chảy dài, rồi đáp xuống nền nhà. Thấm đẫm cả

sàn nhà tinh tươm.

Hoài Vỹ chỉ biết ôm mặt nhìn Minh

Vũ đau đớn. Giá như lúc ấy cô kiên quyết ngăn cản Kiều Dung.

Giá như cô giữ Đông Nhi lại thì đã không bị người ta đưa đi mất.

Trong khi Hoài Vỹ bất lực khụy gối xuống sàn nhà,

Kiều Dung và Mỹ Yến lại hoảng sợ, chỉ biết ôm nhau khóc thét

lên.

Tất cả dường như tuyệt vọng. Những tên cận vệ hốt hoảng đỡ Minh Vũ dậy trong khi máu ra mỗi lúc một nhiều. Một

vài tên khác chỉ đứng ngây ra như trời trồng khi biết thiếu phu

nhân của họ không có ở đây.

Dường như tất cả mọi hy

vọng mà những người có mặt ở đây xây dựng nên, bây giờ sụp đổ tan tành. Chẳng còn một manh mối nào để có thể cứu vớt nữa.

- Phải rồi, Kiều Dung!! Chị biết hắn ta mà, phải

không??? - Chợt Hoài Vỹ quay ngoắc sang Kiều Dung. Đôi mắt cô

sáng lên như đèn pha ô tô giữa ban đêm khi vừa mới phát hiện ra

điều gì đó.

- À... đúng rồi... tôi... tôi có nhớ! Hình như là... - Kiều Dung giật mình, nhưng sau đó cũng quẹt ngang

dòng nước mắt, cố nặn óc để nhớ ra. - ... hình như là...

Khánh... Đăng thì phải!!

Cái tên ấy vừa bật ra từ

miệng Kiều Dung thì tất cả những tên cận vệ cùng Minh Vũ nhìn cô chăm chăm. Mặt mày Minh Vũ xanh ngắt đi, đôi môi tái nhợt

nhưng