
đó là trên người
lủng lẳng một chiếc túi ni lông, bên trong có chất dịch màu vàng. Ông ta giống
như một con thú bị nhốt đang tìm đường tháo chạy, Tô Nhất Minh cảm thấy ánh mắt
ông ta đang nhìn mình.
Tô Nhất
Minh thất kinh hồn vía, hoảng hốt hơn cả ông ta, lùi lại mấy bước, đẩy cánh cửa
khép hờ phòng kế bên lao vào, rồi vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ quan sát bên ngoài qua
cánh cửa trong suốt phía sau.
Phía
sau bỗng có tiếng bước chân đi tới, Tô Nhất Minh vội vàng quay đầu lại, nhìn
thấy mấy người mặc áo blu trắng đang tiến về phía anh. Không đợi Tô Nhất Minh
có phản ứng, đám người đó đã đi qua anh mở cửa lao ra ngoài. Cảnh kế tiếp Tô
Nhất Minh chỉ thấy trên tivi, nó giống như cuộn băng ghi hình của cảnh sát
chống tội phạm 110. Cuối cùng bao giờ cũng là cảnh sát tóm gọn tên tội phạm. Tô
Nhất Minh mắt mở trừng trừng nhìn đám người mặc áo blu trắng cố sức ấn ông già
đó ngã ra đất rồi lôi ông ta đi
Tô
Nhất Minh vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến cảnh đó. Anh không hiểu nổi chuyện
gì đang xảy ra, một lát sau đám người đó lại vừa nói vừa cười mở cửa bước vào.
"Cũng
may Ngô sư huynh lợi hại, hành động quyêt đoán mới có thể khắc chế được ông ta,
nếu ông ta chạy ra khỏi khu vực bệnh viện thì phiền phức to rồi". Giọng
một nữ bác sĩ trẻ măng như rót mật vào tai, Tô Nhất Minh nhớ ra đó là bác sĩ
Tiểu Hà đã mắng anh lần trước,
"Đương
nhiên rồi, ai bảo sư huynh tôi to khỏe thế
này chứ?". Một nam bác sĩ cao to như bò mộng dương dương tự đắc vỗ ngực
xưng oai.
"Ha,
ha, chính xác. Bác sĩ Ngô dịu dàng bác ái, nhưng cơ bắp thì vạm vỡ như lực
sĩ!". Một bác sĩ nam đi kế bên nói, không biết là nịnh bợ hay chế giễu.
Tô Nhất
Minh nhíu mày, ánh mắt săm soi cơ thế của bác sĩ Ngô, quả thật cơ bắp cuồn
cuộn, săn chắc, lộ qua chiếc áo blu trắng.
"Anh
là…" Các bác sĩ đang cười cười cười nói nói, cuối cùng cũng nhìn thấy Tô
Nhất Minh.
"Tôi
tìm bác sĩ Trình Vũ Phi". Tô Nhất Minh lập tức nở nụ cười thật thà.
Một nữ
y tá có nụ cười dễ thương đột nhiện xuất hiện, vừa cười vừa thì thầm gì đó vào
tai mấy bác sĩ, Tô Nhất Minh nghe được loáng thoáng hai chữ "phân
chó".
Đám bác
sĩ bỗng nhìn Tô Nhất Minh bằng một con mắt khác, nhiệt tình hơn, bác sĩ Ngô
nhìn Tô Nhất Minh từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, rồi như hiểu ra
điều gì, "Ồ, anh là bạn trai của Trình Vũ Phi? Tôi là Ngô Chấn Phong, là
sư huynh của Vũ Phi. Bó hoa hồng vàng buổi sáng là anh gửi tặng Vũ Phi đúng
không, còn cả ví tiền hiệu LV nữa, khiến cho biết bao cô gái trẻ ở đây đỏ mắt
ghen tị đấy."
Không
biết có phải vì nghe được hai chữ "phân chó" không mà khóe miệng của
Tô Nhất Minh giật giật, nụ cười vẫn rạng rỡ.
"Tại
sao lại tặng bác sĩ Trình hoa hồng vàng? Có phải anh đã làm khiến cô ấy không
vui không?" Bác sĩ Tiểu Hà vẫn nhanh miệng nhất.
"Sao
dám? Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, tặng cô ấy chỉ để nói tôi yêu cô ấy
thôi." Tô Nhất Minh vô cùng thành khẩn.
"Hoa
hồng vàng chẳng lẽ không phải có ý nghĩa xin lỗi sao?" Tiểu Hà có chút băn
khoăn.
"Thật
không? Tôi chỉ biết hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Mấy thứ khác phức tạp
quá, tôi cũng không rõ nữa." Tô Nhất Minh vò vò đầu, mặt lộ vẻ tội nghiệp,
lập tức nhận được sự đồng cảm của cô gái trẻ, Tiếu Hà lập tức dẫn anh đi tìm
Trình Vũ Phi.
Tô Nhất
Minh bị Trình Vũ Phi lôi vào một chỗ vắng vẻ, trong lòng vẫn còn sợ hãi kể lại
cho cô nghe cảnh tượng mà mình vừa chứng kiến, tất nhiên không quên thêm mắm
dặm muối cho câu chuyện thêm li kì. Trình Vũ Phi cảm thấy biểu hiện khoa trương
của anh vô cùng đáng yêu, đưa tay bẹo bẹo má anh: "Không sao đâu. Đó là
hội chứng ở phòng chăm sóc đặc biệt. Bệnh nhân ở trong môi trường chăm sóc đặc
biệt quá lâu, có người bỗng nhiên bị mất thăng bằng về thần kinh. Vừa nãy là
một bệnh nhân bị phát bệnh, xuất hiện hoang tưởng, cho rằng tất cả mọi người
đều muốn giết ông ta, nhân lúc y tá không để ý đã nhảy ra ngoài từ cửa sổ phòng
chăm sóc đặc biệt. Anh sợ à?"
Tô Nhất
Minh bị câu nói cuối cùng làm cho tự ái, lạnh lùng hừ một tiếng, "Anh chỉ
hiếu kì thôi. Sợ gì chứ? Vũ Phi… Bệnh nhân đó bị bắt về rồi sẽ đối phó thế nào
với ông ấy?"
"Đối
phó? Bệnh nhân đâu phải là kẻ địch của bọn em. Ông ta có thể nhảy ra khỏi cửa
sổ xem ra không cần phải ở chăm sóc đặc biệt nữa. Dự định sẽ cho ông ấy về để
người nhà chăm sóc. Thường thì thay đổi môi trường lại có người nhà ở bên cạnh,
bệnh về thần kinh sẽ có chuyển biến tốt."
"Trên
người ông ấy có treo lủng lẳng một cái bịch ni lông, bên trong không biết là
thứ gì?"
"Nước
tiểu. Em nhớ là ông ấy có lắp ống dẫn tiểu, trên người tất nhiên là phải treo
túi tiểu cá nhân rồi."
"…"
Tô Nhất Minh kết thúc câu chuyện, "Không ngờ công việc của bọn em lại vất
vả và cao quý như vậy."
"Vâng…
ở Trung Quốc bác sĩ là lao động tay chân, có thể xếp vào đội ngũ áo xanh, tuy
chúng em mặc áo trắng." Trình Vũ Phi nhún vai tự hào. "Không phải em
đã nói với anh hôm nay em trực rồi ư, sao anh lại đến đây?"
"Anh
hiếm hoi lắm mới được rảnh rỗi như hôm nay, đến trực cùng em."
"Không
được. Lúc trực em sẽ r