
ược anh, cho dù là anh chàng tóc vàng đẹp trai hay Kim mao sư vương
gì gì đó.
Trình
Vũ Phi tỉnh bơ: "Tùy anh. Dù sao ngày mai tôi cũng đáp máy bay về Trung Quốc
rồi."
"Không
phải em ở lại Mỹ bắt đầu cuộc sống mới sao? Bệnh viện M không phải muốn em ở
lại tiếp tục làm việc sao?" Tô Nhất Minh lại bị đả kích.
“Tôi từ
chối rồi, quyết định về nước. Thức ăn ở đây thật
khó nuốt."
Tô Nhất
Minh hoài nghi ồ một tiếng, nhưng bây giờ không phải là lúc để truy cứu chuyện
này.
"Không
có thưa ông, bán hết rồi, vé chuyến bay này đã được bán hết...". Một anh
chàng người da đen ở quầy bán vé sân bay nhe hàm răng trắng ởn mỉm cười nói với
Tô Nhất Minh.
"Nhưng
tôi nhất thiết phải có vé chuyến bay này, vợ tôi về nước trên chuyến này, tôi
muốn về cùng với cô ấy...". Tô Nhất Minh vò đầu bứt tai giải thích với anh
ta.
"Xin
lỗi, thưa ông." Anh chàng da đen tiếp tục mỉm cười.
"Vậy
anh có thể nghĩ cách gì không?"
Chàng
trai trẻ nhún vai, hỏi anh: "Người Trung Quốc?"
Tô Nhất
Minh chẳng để tâm gật đầu.
"Tôi
từng đến Bắc Kinh, ồ! Rất đẹp. Tôi có bạn người Trung Quốc, còn có tên bằng
tiếng Trung nữa đây. Tôi còn biết nói tiếng Trung."
"Thật
ư?" Tô Nhất Minh lịch sự tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tất
nhiên. Tên tiếng Trung của tôi là Hồng Song Hỉ! Một cái tên rất may mắn rất
đẹp."
".."
Tô Nhất Minh trong lòng nghĩ gọi là Hắc Song Hỉ thì đúng hơn, nhưng vô cùng
lịch sự cười lớn khen ngọi: "Một cái tên rất hay! Anh biết nói tiếng Trung?"
"Tất
nhiên. Anh nghe nhé: Bà con cô bác ơi! Mua một tặng một đây!"
Tô Nhất
Minh lần này là cười thật sự.
"Thưa
ông, có cách nào khác để tôi ngồi cùng chuyến bay với vợ không?". Tô Nhất
Minh vẫn không từ bỏ.
Chàng
trai da đen trò chuyện với Tô Nhất Minh thấy rất vui vẻ, thế là chăm chú gọi
mấy cuộc điện thoại, cuối cùng nói với Tô Nhất Minh: "Tôi đã hỏi thử rồi.
Có một vị khách vừa mới hủy vé, ông thật may mắn đây! Xem ra Thượng đế cũng
đứng về phía tình yêu."
Trải
qua bao nhiêu sóng gió. Tô Nhất Minh từ từ lấy chiếc hộp nhỏ đưa cho Trình Vũ
Phi: "Vũ Phi, đây là món quà anh đặt làm để tặng em."
“Cái gì
thế?"
"Một
con bọ rùa." Tô Nhất Minh từ từ mở hộp ra,
một con bọ nhỏ bằng vàng óng ánh từ từ hiện ra. "Vũ Phi, em nói đúng, thật
ra anh luôn quá cao ngạo, tự cho mình là một con rùa biển bằng vàng, toàn thân
lấp lánh, tài giỏi hơn người, thu hút phụ nữ. Bây giờ anh mới hiểu, trước tình
yêu, thật ra anh chỉ là một con bọ rùa, cái gì cũng không hiểu. Anh chỉ biết
mua thứ tốt nhất mà không biết làm sao để chung sống bình đẳng với em. Anh chỉ
biết bày trò để em vui mà không biết chỉ có tình cảm chân thành mới cảm động
lòng người. Anh sai rồi... Anh bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra sai lầm của mình.
Vũ Phi, em có thể tha thứ cho con bọ rùa ngu ngốc đần độn này không?"
Trình
Vũ Phi nhìn con côn trùng bằng vàng lấp lánh trên tay hồi lâu không đáp. Tô
Nhất Minh tuyệt vọng nhìn cô, những lời trong tim anh đã nói ra hết, không biết
miệng cô sẽ nói ra những lời cụt hứng gì đây. Trình Vũ Phi cuối cùng cũng mở
miệng...
"Đây
không phải là bọ rùa vàng. Đây là bọ rùa bảy sao..."
“..."
Tô Nhất Minh ngớ ra, nhìn tỉ mỉ, quả nhiên, trên thân con bọ màu vàng lấp lánh
này có nạm mấy hạt ngọc epidote bé xíu, anh đếm một lát, không thừa không
thiếu, lại đúng bảy hạt. Anh nhớ ra hôm đến tiệm vàng bạc có nói: Bọ rùa vàng.
Một loài côn trùng, giống bọ rùa bảy sao. Kết quả thật là đã làm thành bọ rùa
bảy sao... Tô Nhất Minh lại một lần nữa tẽn tò.
Anh vội
vàng nhấn vào chỗ lồi ra phía sau đít con bọ, sau một tiếng "két" nhỏ
xíu, một hạt vàng lấp lánh từ bên trong rơi xuống tay cô.
"Cái
này là cái gì?" Trình Vũ Phi tò mò nhìn vật kỳ lạ trong tay mình.
"Phân...
nó ị ra đấy"
Trình
Vũ Phi kêu lên rồi phẩy tay, muốn vứt cái thứ trong tay xuống, nhưng Tô Nhất
Minh nhanh tay lẹ mắt chụp lại.
"Đừng,
đây là phân bằng vàng đây. Em không phải là nói bọ rùa đầy một bụng phân hay
sao, anh đặt người ta làm cái cơ quan nhỏ xíu này đây.
“..."
Trình Vũ Phi dở khóc dở cười.
Tô Nhất
Minh hít một hơi thật sâu, tổng kết chuyện xưa: "Vũ Phi, con bọ rùa tuy
chỉ là một con côn trùng nhỏ nhưng chỉ cần em
muốn, cho dù bị người khác đạp dưới chân, nó sẽ không một lời oán trách, sẽ tận
lực tận tâm cho em những ngày tháng vui vẻ, không để em phải chịu bất cứ oan ức
nào.”
“...”
Trình Vũ Phi tiếp tục dở khóc dở cười.
Tô Nhất
Minh nhẹ nhàng cầm con côn trùng nhỏ lên, xâu nó vào một sợi dây chuyền, rồi
đeo vào cổ cô. "Vũ Phi, hãy giữ nó lại nhé. Nó đã thảm lắm rồi, trước đó
suýt bị người ta giẫm nát, lại thêm bị em bỏ rơi để vui vẻ vơi Kim mao sư
vương, rất nhiều lần nó muốn từ tầng cao nhất…"
Trình
Vũ Phi hốt hoảng bụm miệng anh lại: "Nhất Minh, đừng nói bậy”
Tô Nhất
Minh nhìn cô rồi nhấn từng chữ một: "... bò xuống tầng trệt."
"Lưu
manh!", Trình Vũ Phi dở khóc dở cười buông tay ra.
"Anh
là một gã lưu manh. Anh nghĩ trước đây em vì anh lưu manh mà yêu anh, bây giờ
anh cũng giở trò lưu manh để em quay lại... Vũ Phi, quay về bên anh nhé...
Không có em anh thật sống khô