
ong nháy mắt tỏ vẻ đã hiểu. Ngay sau đó cô nói: “Mạc Ninh, lần trước cháo cậu nấu hương vị quả thực không tệ.”
Mạc Ninh lườm Chu Nhất Nặc, ánh mắt mang theo tia trách cứ. Nhưng miệng lại nói: “Ừ”
“Tối nay lại nấu cho tớ ăn nhé!”
“Buổi tối tớ có hẹn rồi.” Mạc Ninh nghiêm trang nói, “Cậu kêu bên ngoài mang tới đi.”
Lúc này, Hứa Thư Hoài chen vào nói: “Bằng không bọn anh gọi cho em.”
Chu Nhất Nặc nhất khuông nhất dạng nói: “Không bằng anh trực tiếp đem em đi cùng! Chúng ta đều quen biết nhau mà.”
Hứa Thư Hoài đầu tiên là cười, qua nửa ngày mới nói: “Nếu em thật sự muốn đi thì……”
“Em đương nhiên muốn!” Chu Nhất Nặc kết thúc câu chuyện, “Giao tình của chúng ta là thế nào chứ!”
Mạc Ninh hung hăng trừng Chu Nhất Nặc.
Cô nguyên bản tính là muốn Chu Nhất Nặc trực tiếp giúp cô từ chối bữa
cơm này, Hứa Thư Hoài chấp nhất như vậy làm cho cô có chút buồn bực. Dù
sao cô với anh ta cũng có giao tình mười mấy năm, Mạc Ninh không nghĩ
làm mất đi. Thế nhưng, phương pháp xử sự quá mức nhu hòa làm cho anh ta
chậm hiểu…… Cho nên đối với cô mà nói, Hứa Thư Hoài không thích hợp ở
cạnh cô.
Có điều, sau bữa cơm, Mạc Ninh mới chính thức hiểu hết dụng ý của Chu Nhất Nặc. Từ khi gọi thức ăn đến khi thanh toán tiền là một khoảng thời gian dài nhưng Hứa Thư Hoài không có cơ
hội bắt đầu nói một câu nào cả. Cả buổi anh ta chỉ có thể được nói khi
Chu Nhất Nặc ngẫu nhiên nhìn anh ta, đáng thương quăng qua một câu mà
chỉ có hai đáp án “Đúng vậy” hay “không phải”.
Mạc Ninh nhìn thấy rất khâm phục, càng phục bạn cô càng cảm thấy đau lòng. Bạn mình từ bao giờ bị ma quỷ hành ra thế này?
Buổi tối, Mạc Ninh vừa tắm rửa xong đã bị Chu Nhất Nặc tha đi nghiên cứu “Đại sự”. Thời gian cả ngày Chu Nhất Nặc dùng để vẽ một bức họa lớn, hình vẽ lằng nhằng, Mạc Ninh căn bản nhìn không hiểu. Chỉ thấy ngón tay của cô chỉ
lên một điểm màu vàng nhỏ, khóe miệng xếch lên, cắn cắn môi nói: “Hôm nay tớ nhân lúc đi làm tìm hiểu đại khái một chút về “Binh pháp Tôn tử” và “Ba mươi sáu kế”, ngộ ra mấy cái chân lý.”
Mạc Ninh không thể tin nhìn Chu Nhất Nặc: “Cậu hôm nay đi làm, đã làm gì? Cậu không sợ bị sa thải sao?”
Chu Nhất Nặc mỉm cười một cái: “Cái này không tốn thời gian. Tới đây tới đây, tớ phân tích cho cậu biết một chút. Tôn Tử tiên sinh trọng điểm nói về khái niệm “Biết địch”, trước tiên, tớ nói một chút về việc tớ nghe ngóng được ở Vincent hai ngày qua.” Tạm dừng một chút, Chu Nhất Nặc đổi giọng thần bí: “Theo tin tức đáng tin cậy, Cố Chuẩn không có tin đồn nào.”
Mạc Ninh: “……”
“Một người đàn ông như vậy mà
không có tin đồn nào, nguyên nhân có hai cái, thứ nhất, anh ta cấm mọi
người đưa tin về mình, thứ hai, anh ta thực sự chẳng có cái tin đồn nào
cả.”
Mạc Ninh: “……”
Chu Nhất Nặc đẩy cô một cái: “Cậu đưa ra một chút ý kiến đi chứ, theo hiểu biết của cậu, tính cách Cố Chuẩn như thế nào hả?”
“Cậu thấy tính cách của tớ thế nào?” Mạc Ninh không đáp, hỏi lại.
“Tính cách của cậu có chút phức tạp, chủ yếu có vài phần……”
Mạc Ninh không kiên nhẫn cắt ngang: “Tính cách của anh ta đại khái còn cứng rắn hơn tớ nhiều lần, công thủ đều vượt trội.”
Chu Nhất Nặc không thể tin mở to mắt, chợt lẩm bẩm: “Nói như vậy…… Kia thật đúng là cái vấn đề nan giải”.
“Tớ cảm thấy cậu có thể không cần dùng ngữ khí mười phần giống giáo sư giảng giải như vậy đâu.”
Mạc Ninh quả thật chẳng qua là thuận
miệng nói thôi. Nhưng mà, lời nói vô tình thoát ra đột nhiên giống như
một tiếng sét đánh, Chu Nhất Nặc mới vừa rồi còn cảm xúc dâng trào nháy
mắt sụp đổ, Mạc Ninh thế mới biết chính mình vừa rồi lỡ lời, nói trúng
tử huyệt. Đành phải nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Việc lần trước cậu còn chưa nói với tớ phương pháp trắc nghiệm xem anh ta đối với tớ có ý hay không đấy.”
Chu Nhất Nặc cũng không thèm nói nữa,
đem bản vẽ kia cùng một quyển sách bìa trắng tùy ý đặt ở trên giường,
sau đó đứng dậy trực tiếp đi đến nhà vệ sinh. Có điều chỉ lát sau, nhà
vệ sinh liền truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Mạc Ninh nhìn phương hướng Chu Nhất Nặc
rời đi thở dài, đơn giản nằm ở trên giường, tiện tay cầm lấy quyển sách
màu trắng của Chu Nhất Nặc, vừa nhìn thấy cô giật mình.
[ Ba mươi sáu kế '>.
Thời gian tiếp theo, Mạc Ninh cầm quyển
sách trông như giáo trình kia lên xem, cũng thử đem kế sách trong đó áp
dụng vào hoàn cảnh thực tế, xem xem cô bỗng nhiên có cảm giác như là
kinh mạch được đả thông.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Mạc Ninh như
thường lệ đi đến hiệu sách nhỏ của Cố tiên sinh, trong lòng mong chờ
được gặp Cố Chuẩn, nhưng cô cũng không ôm hi vọng gì nhiều. Vụ đấu thầu
của Vincent vừa chấm dứt, Cố Chuẩn cuối tuần tất nhiên sẽ đầy những tiệc xã giao, nhất định phải đi. Lấy tác phong của anh, mặc dù có chán ghét
cỡ nào, cũng sẽ đến đúng hẹn.
Tuy nhiên, cô dường như lại một lần nữa
đánh giá sai anh. Bởi vì anh không chỉ có mặt ở hiệu sách mà còn ngay ở
trong tầm mắt cô.
“Chào buổi sáng.” Anh đối với cô nói.
Mạc Ninh bị nụ cười kia làm cho choáng váng, đáp lại: “Chào buổi sáng”. Nói xong lại mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, mùa thu giờ này mặ