
tiếp tục nói chuyện, dứt khoát đánh nhanh thắng nhanh: “Được. Tôi đây hỏi anh, thực ra đêm đó anh đã ở trong khách sạn, Nguyễn Tình được sắp xếp lên giường của anh phải không?”
Chung Thụy muốn giải thích: “Thực ra, đêm đó…”
Tiêu Tiêu không vui cắt ngang câu nói của anh: “Anh chỉ cần trả lời tôi là phải hay không phải?” (cũng cái tật này =.= hừ)
“…Phải!” Chung Thụy nhìn cô một cái, vẻ tức giận trên mặt Tiêu Tiêu càng ngày càng rõ.
“Tối hôm đó, anh biết người trên giường không phải Nguyễn Tình, mà là tôi, đúng không?”
“Anh…” Thấy Tiêu Tiêu nhíu mày, Chung Thụy bất đắc dĩ thở dài, thành thật mà trả lời: “Phải”.
“Biết mà vẫn tiếp tục… Có phải hay không?” Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn anh.
Chung Thụy gật đầu, lập tức bị cô đẩy ra, nhân tiện đạp chân anh một cái.
Anh cố chịu đau, còn định vươn tay, nhưng Tiêu Tiêu đã nhanh nhẹn nhảy ra xa.
“Nếu những gì Nguyễn Tình nói đều là sự thật, anh còn muốn ngụy biện gì nữa! Rõ ràng anh đã sớm biết người cùng với tôi đêm đó… Không phải là đạo diễn Ôn, nhưng lại không chịu nói ra” Tiếng nói của Tiêu Tiêu càng ngày càng nhỏ, cắn môi, hai mắt từ từ ẩm ướt: “Anh biết không? Sau đêm đó, tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy thân thể to mập của đạo diễn Ôn đè lên người tôi, miệng nói ra những câu thô tục, dù tôi có giãy dụa thế nào cũng không thể tránh được…”.
“Lúc đó, tôi có bao nhiêu sợ hãi, anh có biết không?” Tiêu Tiêu đưa tay gạt đi những giọt lệ nơi khóe mắt rất nhanh, không muốn tỏ ra yếu kém ở trước mặt Chung Thụy: “Nhưng anh không nói gì cả, làm bộ như vô tình xuất hiện ở dưới khách sạn, từng bước từng bước tiếp cận tôi. Gậy ông đập lưng ông, làm cho tôi bất tri bất giác mà trầm mê, sau đó rơi vào cái bẫy này, và cuối cùng không thể thoát được”.
Khóe miệng Tiêu Tiêu lộ ra một nụ cười khổ: “Nhất định anh rất đắc ý đúng không? Một người con gái ngu ngốc như vậy, cắm đầu chui vào, cái gì cũng không biết, còn xem người đêm đó là tri kỷ, còn đối xử như một vị ân nhân, để cho anh muốn làm gì thì làm. Trong lòng của anh, nhất định đã lén lút bật cười không chỉ một lần, đem một người con gái ngu muội đùa giỡn trong lòng bàn tay”.
“Từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ vậy” Chung Thụy thản nhiên mà nhìn cô, nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn: “Đã mấy lần anh vốn định nói chân tướng cho em biết, nhưng mà anh rất sợ em sẽ bộc lộ cảm xúc như ngày hôm nay”.
Không ngoài dự đoán của anh, sau khi Tiêu Tiêu biết rõ mọi chuyện, quả nhiên đã trừng mắt nhìn anh, hận không thể cắt đứt quan hệ với anh!
“Vào ngày hôm đó, tôi mới biết được chị em rất thân với tôi suốt năm năm qua đã phản bội tôi!” Tiêu Tiêu gằn từng tiếng, nhìn thẳng vào Chung Thụy: “Cũng ngày đó, anh đã phá hủy vẻ tự tôn và sự trong sạch của tôi, thậm chí lại giấu diếm mọi chuyện cho tới bây giờ!”.
Hít thật sâu, cô nghĩ nói thêm cũng vô ích, mệt mỏi khoát khoát tay: “Chuyện đã tới nước này, có gì thì nói sau đi. Có họp thì có tan, đêm nay tôi sẽ dọn ra ngoài”.
Chung Thụy nhíu mày: “Ngay cả một câu giải thích em cũng không chịu nghe sao? Sự việc không giống như em nghĩ…”.
“Tôi đã quyết định rồi, không muốn nghe thêm câu nào nữa” Tiêu Tiêu lạnh lùng cắt ngang câu nói của anh: “Bởi vì tôi không biết, lời nói của anh, cuối cùng là thật hay là giả, tôi cũng không dám tin một lần nào nữa đâu”
“Có điều, anh đã nâng đỡ tôi, lại cố gắng hướng dẫn cách diễn cho tôi, giúp tôi có danh tiếng và địa vị như ngày hôm nay. Anh cùng với tôi “Vòng vèo”* nhiều lần như thế… Chúng ta coi như hòa, chuyện này xem như cho qua” Tiêu Tiêu cúi đầu, trên môi nở một nụ cười khổ: “ Hãy xem như là một giấc mơ, chúng ta đều quên hết đi”.
*E hèm chắc mọi người hiểu từ này. *làm and làm* kkkk.
Quên tuy rằng rất đau, và có thể mất rất nhiều thời gian. Nhưng so với việc ngày đêm tra tấn cô như bây giờ thì tốt hơn rất nhiều.
“Hóa ra ở trong mắt em, ở cùng một chỗ với anh, chỉ là giao dịch thôi sao?” Chung Thụy nghiêm mặt, nhìn thẳng về phía cô.
Tiêu Tiêu xoay người chải tóc, nhẹ nhàng mở miệng: “Bây giờ nói lời này có ích gì đâu? Bộ phim đã sắp kết thúc, cứ như thế anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chẳng có gì là không tốt. Sau này khi gặp mặt, cũng không đến nỗi bối rối…”.
Chung Thụy nhấc chân đi về phía Tiêu Tiêu, cô lùi về phía sau theo bản năng, cho đến khi phía sau lưng chạm vào vách tường.
“Chúng ta nên đi ra ngoài”.
“Không gấp” Chung Thụy vừa chống tay lên bức tường bên cạnh khuôn mặt của cô, vừa chậm rãi cúi người, ánh mắt dao động trên mặt Tiêu Tiêu: “Từ nãy đến giờ, em nói chỉ có một câu là đúng thôi. Dùng lời nói căn bản là vô dụng, vậy không bằng…”.( ý anh nói là dù anh nói gì đi nữa chị cũng không tin)
Tiêu Tiêu vẫn chưa phản ứng kịp, thì đôi môi đã bị Chung Thụy ngặm lấy, hai tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị trói ở phía sau, làm cô không thể động đậy được.
Nụ hôn của Chung Thụy vừa hung ác lại mang theo tính xâm lược không còn vẻ ôn nhu như trước đây, làm cho cô sắp không thở nổi.
Tiêu Tiêu hết cách, đành phải dùng sức cắn môi anh một cái, lâp tức mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng, nhưng Chung Thụy vẫn không buông ra, ngược lạ