
hân này vì sao mọi việc đều có thể xử lý thỏa đáng, vậy mà khi đề cập đến hôn nhân lại làm người ta phát cuồng như vậy?
“Em không tin tưởng hôn nhân, điều này anh cũng biết, không bằng chúng ta cho nhau một chút thời gian…”
“Cho em mười tám năm chưa đủ sao? Hay em muốn anh cho tám mươi năm? Tính cách của em vốn như vậy, cho nên anh không muốn tiếp tục kéo dài chờ đợi nữa. Hôm nay em phải cho anh một đáp án, em biết tính cách của anh rồi đó, muốn là làm, không cần là không cần.”
Nếu dễ dàng như hắn nói, vậy chiến tranh lạnh trong khoảng thời gian này của bọn họ vì cái gì?
Nói hắn nghĩ đơn giản, hắn lại cố tình thông minh quá. Nói hắn thông minh đi, hắn lại cố tình xử sự cực đoan.
“Cứ ở cùng nhau như vậy không tốt sao?” Vì sao nhất định phải thay đổi? Vì sao nhất định phải trói buộc? Cô chỉ cần nghĩ đến kết hôn đã cảm thấy thực đáng sợ.
“Không.” Trước kia hắn thấy thỏa mãn là vì hắn cho rằng cô sẽ luôn bên cạnh hắn, còn hiện tại hắn hiểu trong đoạn tình cảm này, cô tùy thời có thể sẵn sàng xoay người bước đi. Bởi vì sợ bị thương hại, cho nên cái gì cũng không cần, vấn đề này nếu không giải quyết được, bọn họ vĩnh viễn sẽ không có tương lai.
Y Thu Thủy không biết nên nói cái gì.
“Y Thu Thủy, em là kẻ nhát gan!” Cô làm hắn muốn hận cô, nhưng vì quá yêu cho nên không thể. Cô mang đoạn ký ức đáng sợ đó lớn lên, mặc cho hai đương sự đã quên hết, cô vẫn cố chấp muốn nhớ.
“Tả Nghiêm, em không có cách.” Tính cách của cô rất giống mẹ, càng yêu lại càng muốn nắm bắt, nhưng lại luôn không nắm được, bởi vì nam nhân không đáng tin.
Hắn thật sâu hít một hơi, khống chế tính tình nắm chặt tay cô, “Đến đây, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói.” Chờ cô ngồi ổn định trên sofa, hắn ôm cô vào lòng.
Cô tựa vào trong ngực hắn, cảm giác sự an toàn cùng ấm áp mất đi mấy ngày nay đã trở lại, nếu hắn không ép cô kết hôn, nếu bọn họ cứ như vậy mà sống, thì thật tốt.
“Thu Thủy, em nghĩ anh sẽ tổn thương em sao?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Cô giật mình, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng lắc đầu, hắn thương hại cô? Cô chưa từng nghĩ vậy, hắn có thể rống giận với tất cả mọi người trên đời, cũng có thể thối tính với họ, nhưng lại vĩnh viễn sẽ không thương tổn cô, cô rất rõ ràng.
“Vậy em cảm thấy anh là nam nhân không có ý thức trách nhiệm?”
Lắc đầu, nếu hắn không có ý thức trách nhiệm, thì trên đời sẽ không còn người có ý thức trách nhiệm. Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, cô rất hiểu hắn, hắn không phải người sẽ lung tung nhận lời, nhưng nếu đã nhận lời thì nhất định sẽ làm được, nhất là nhận lời chuyện của cô, cho dù không tình nguyện cũng sẽ làm.
“Tốt.” Hắn là người làm ăn, khi tất yếu cũng có thể rất nhẫn nại để đạt được mục đích, huống chi đối với cô, tính nhẫn nại của hắn luôn vô hạn.
“Anh lại hỏi em, em cảm thấy anh với ba … ách, nam nhân kia giống nhau sao?”
Cô như bị đâm muốn đứng dậy, lại bị hắn dùng lực ôm chặt, chặt đến mức không giãy dụa được.
“Tả Nghiêm, em không muốn nói nữa..”
“Ngay cả truyện này còn không muốn nói thì những truyện khác em định thế nào?” Vết thương trong lòng cô đã lâu, lâu đến mức cứ tưởng rằng nó đã lành, nhưng kỳ thực nó lại thối rữa, làm cô đau, hắn cũng đau.
“Em không muốn nói nữa.”
“Y Thu Thủy, em đừng cho rằng anh không biết giận em.” Hắn cúi đầu tới gần cô, trong lời nói mang hơi thở nguy hiểm.
“Anh không phải vẫn đang tức giận sao?”
“Y Thu Thủy!”
“Được rồi, anh một chút cũng không giống ông ta, vừa lòng chưa?”
Vừa lòng, đương nhiên vừa lòng, có thể ép cô nói ra lời này, hắn đã thực vui vẻ.
“Nếu đã không giống, anh lại có ý thức trách nhiệm, hơn nữa tuyệt đối không tổn thương em, chúng ta lại yêu thương lẫn nhau, em nói xem vì sao không kết hôn?”
Hắn nói rất logic, rất đạo lý, làm cho cô hoàn toàn không thể phản bác.
“Hay là không phải em không tin tưởng hôn nhân, không tin tưởng nam nhân, mà là không tin tưởng chính mình?”
“Em không muốn thảo luận nữa.”
“Em không tin chính mình đáng giá để yêu, không tin một nam nhân có thể yêu em vĩnh viễn, không tin …”
“Câm mồm!”
“Ngoại trừ không tin tưởng anh, em còn không tin tưởng chính mình, Y Thu Thủy … “
“Câm mồm! Câm mồm!”
“Em cảm thấy mình không đáng để yêu, cha mẹ năm đó không cần em, cho nên hôm nay em mới …”
Cô nóng nảy, ngẩng đầu dùng sức cắn lên bờ vai hắn, rất ác, rất mạnh.
Thân mình hắn chấn động, nhưng không đẩy cô, ngay cả chảy máu cũng không màng.
Cô chậm rãi buông môi, nhìn thẳng mắt hắn, “Đừng nói nữa.”
“Thu Thủy, không nói không có nghĩa không tồn tại, không đối mặt không có nghĩa sẽ biến mất.”
“Thật buồn cười, anh tưởng mình là triết học gia sao? Chuyện của em không cần anh quản.”
“Anh mặc kệ thì ai quản?” Hắn thật sự không nhịn được rống to, “Y Thu Thủy, em nghe cho rõ đây, lão tử nhất định quản chuyện của em, em là của anh! Của anh, em có hiểu không? Mặc kệ em có đồng ý không, ngày mai cũng phải cầm giấy tờ, đi đăng ký kết hôn!” Mẹ nó, muốn cưới vợ mà cũng phải lao lực, trực tiếp động thủ cho nhanh.
“Không. Không được”
“Em nói lại lần nữa xem.”
“Nói vạn lần cũng thế thôi, không được, không có khả năng!”
Trong lòng hắn