
vừa phải khi theo dõi lượt đọc của bài mình tăng dần.
Cô biết mình sẽ hứng thú với cả những lời thúc giục, cảnh báo, nhắc nhở
đúng nơi đúng lúc đúng mức độ, tóm lại là hết sức tinh tường và duyên
dáng, của người đứng đầu nhóm, nếu như anh ta không phải nguyên nhân của chuyện quan trọng thứ hai mà cô nghĩ đến lúc này. Đó là làm sao nhanh
chóng tìm được một công việc mới.
Khi quyết định đến thử việc, Quỳnh tưởng rằng cô chỉ cần thu mình lại,
không nghe, không thấy, không để ý…, cần mẫn tập trung hoàn thành những
gì được giao, là có thể bình an vô sự sống sót qua tám tuần làm nhân
viên trực tiếp dưới quyền Đăng. Nhưng trên thực tế, mọi thứ khó khăn hơn cô nghĩ. Chiều nay, khi đứng chung với cả phòng trong thang máy, cúi
mặt quan sát sự im lặng ngột ngạt dội lại từ bốn bề vách thép lạnh lẽo,
cô nhận ra mình sẽ phải đối phó với cả một tập thể gồm gần chục người xa lạ, chứ không phải với một người mà cô ít nhiều đã quen. Ngay cả cái
người mà cô tưởng rằng mình biết ấy cũng đã khác lắm rồi.
Không còn vẻ bề ngoài nghiêm chỉnh và cách cư xử cứng nhắc gấp đôi mức
cần thiết của một giảng viên tương lai, không còn thái độ tự cố tỏ ra
tin của một anh chàng có đường học hành quá thuận lợi nhưng vẫn ít kinh
nghiệm thực tế, Đăng giờ đây thoải mái hơn, hoạt bát hơn, đồng thời cũng chững chạc, hay có thể gọi là… đàn ông hơn. Nhớ lại cảnh anh ta sải
những bước dài dọc hành lang hút theo bao nhiêu ánh mắt có sự hỗ trợ của mascara, chì kẻ và phấn đủ màu, Quỳnh chỉ biết thở dài, cô không thể
không thừa nhận rằng tim mình đập mạnh trước Đăng của hôm nay hơn là
Đăng của bốn năm về trước.
- Này, em thở dài gì nghe như lên cơn hen thế? – Đức ngó vào phòng
Quỳnh. Bây giờ là đầu giờ nghỉ trưa của một ngày trong tuần làm việc thứ hai của cô – Chưa đi ăn à?
Quỳnh ngẩng lên, nhìn quanh. Tất cả đã đi khỏi, chỉ còn cô và Cúc Anh ngồi lại sửa cho xong mấy bài sáng nay dịch chưa
đạt yêu cầu (yêu cầu của người mà ai cũng biết là ai đấy, dĩ nhiên).
- Hôm nay không hiểu Google bị làm sao, em tìm cái gì nó cũng báo lỗi,
bắt nhập mấy chữ xác nhận. Gặp mấy từ khó tra mãi không xong.
- Em thử dùng Bing xem.
- Bing là cái gì ạ?
- À, bing.com ý. Cái này của Microsoft mới ra để đấu với Google.
- Thế ạ, để em thử…
Quỳnh mỉm cười. Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi với những người không
cùng phòng như Đức có lẽ vẫn là điểm sáng hiếm hoi trong những ngày làm
việc càng lúc càng mệt mỏi của cô. Tuần trước, để trả công vụ sửa máy
tính, cô đã mời Đức đi ăn bánh đa cua. Có lẽ hôm nay, anh chàng muốn đáp lễ. Tì tay lên thành cabin, liếc về phía Cúc Anh một cái rồi, Đức hạ
giọng:
- Em thích món Nhật không?
- Tôi mới ăn có một lần, chả ngon gì cả – bất chấp nỗ lực nói thầm của Đức, Cúc Anh đã nghe thấy và nhảy xổ vào câu chuyện.
- Bà ăn ở đâu?
- Ở lễ hội hoa anh đào ấy.
- À, chỗ đấy, thế bà ăn cái gì?
- Sushi chứ còn cái gì. Tôi thấy ăn như dở hơi, thua xa xôi Nguyễn Hữu Huân.
Nghe đến đó, Đức vội quay đầu về phía cửa để giấu nét mặt khó tả, tổng
hợp giữa hai cảm xúc buồn cười và chán nản nhưng phần buồn cười vượt
trội hơn. Quỳnh ngẩng lên thấy được, vội vàng đứng dậy xua anh chàng ra
cửa, vừa đi vừa nói với Cúc Anh:
- Em chưa ăn bao giờ, để thử một lần cho biết.
- Ừ, còn tớ còn cậu, cơm lam có khi còn ngon hơn…
Trong lúc cô gái vốn được mấy tay IT ví là “loa kêu trước, chip lả lướt
chạy sau” vẫn đang tuôn một tràng tự thán phục về độ sành ăn của bản
thân, hai người kia đã đi nhanh ra khỏi phòng. Khi cửa thang máy vừa
đóng, Đức lập tức ngửa cổ giải phóng một tràng cười há há.
- Ôi giời ơi, tôi chết mất thôi! Ối giời ơi, sushi, sushi, sushi…
Nụ cười là thứ dễ lây nhất trên đời. Dù chưa thật hiểu tại sao Đức cười
đến độ vấp đĩa toàn những sushi là sushi thế, Quỳnh vẫn không thể ngăn
mình bắt chước anh chàng. Đúng lúc cơn cười xô Quỳnh gần như chúi về
phía Đức, thang máy dừng ở tầng bốn, cửa xịch mở, Đăng lững thững bước
vào.
Nhà hàng Nhật nhỏ trang nhã này chỉ cách văn phòng một cú vọt ga xe máy. Những người đã lên chức vụ quản lý trong toà soạn thường coi nó là một
nơi trú ẩn an toàn, vì sẽ không nhân viên bậc thấp nào đủ khả năng vào
đây thường xuyên để rồi bắt gặp những cảnh ăn uống nhồm nhoàm chẳng mấy
đẹp mắt, nghe được những lời trò chuyện bình phẩm chẳng mấy lọt tai của
họ. Nhưng ở Quan Sát, có hai người đứng ngoài quy luật ấy: Đức – người
chỉ là nhân viên bình thường nhưng lại thừa điều kiện làm khách ở bất cứ chốn tiện nghi sang trọng nào, và Đăng, người đứng trong “tầng lớp cai
trị” nhưng chưa bao giờ gật đầu trước bất cứ lời gợi ý hay mời mọc “đi
ăn đồ Nhật” của bất cứ ai chứ đừng nói là tự động bước vào.
Quả thật, Đăng không thích ăn trưa ở nhà hàng Nhật, ăn tối cũng không.
Suốt hai năm theo dõi những dự án hỗ trợ xoá đói giảm nghèo và phòng
chống thiên tai, anh phải đi và chứng kiến cảnh đời cơ cực của quá nhiều người, ở quá nhiều nơi. Việc ăn một bữa cá sống bằng với thu nhập cả
tháng của một gia đình nông dân vùng sâu vùng xa khiến anh cảm thấy
không thoải mái. Vậy mà trưa nay, ngư