
i...Trái tim của cô có phần không có cách nào chịu nổi, nhất thời sơ ý, cái ly trên tay rớt
xuống, cô a một tiếng, khom người muốn nhặt cái ly, nhặt thì nhặt được
rồi, nhưng lại cảm thấy tay có phần nóng nóng, hóa ra là có một bàn tay
to dày rộng hơn phủ lên tay của cô.
Trái tim cô nhất thời sợ hãi, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt anh là một đôi đồng tử đen như mực, cô
nhịn không được mà cúi đầu e lệ.
“Cẩn thận một chút!” Hại anh hoảng sợ, sợ cái ly rơi vỡ, tay cô sẽ bị cắt trúng.
“Được...” Cô không nghĩ tới anh sẽ hảo tâm giúp cô nhặt cái ly, trong lòng không hiểu sao mà cảm thấy vui vẻ.
Cô gái này ngoại trừ “được” ra, không còn từ nào khác để nói sao? Thật là một cô gái không có chủ kiến.
Giang Thánh Tu cảm thấy cô là một người chân thật, vô hại vả lại cô còn có tính kiên
cường của tiểu bạch thỏ, mặc anh giày vò thế nào cũng không phản kháng, cũng
làm cho anh thêm xác định, cùng cô kết hôn là một quyết định đúng đắn,
vừa khiến cho ba mẹ vui lòng, cũng không cần lo cô không chung thủy....
Khoan đã, thật sự không cần lo lắng sao? Anh lại trầm tĩnh rồi, hẳn là đặt
câu hỏi không thành vấn đề đi, cô có thể đi rồi chứ? “Em uống xong rồi,
chúc ngủ ngon.” Lục Tâm Đồng đỏ mặt ra hiệu cho anh có thể buông tay ra
rồi, cô sẽ không lại để cho cái ly rớt xuống nữa.
Nghe thấy cô
nói “Chúc ngủ ngon”, Giang Thánh Tu lúc này mới lấy lại tinh thần, vội
vã buông tay cô ra, có chút ngây ra mà nhìn tay mình, cảm thấy tay cô
thật nhỏ, thật mềm, nếu anh dùng sức, sẽ làm cho cô đau đớn đi.... Anh
nhíu mày, thầm mắng mình suy nghĩ lung tung cái gì, tốt nhất nên hỏi vấn đề quan trọng, anh còn không chưa có hỏi.
Anh nhìn thấy cô rửa
thật sạch cái ly, rời đi, bước nhanh ngăn trở lối đi của cô, thấy cô
kinh ngạc mà lùi lại vài bước, anh liền tiến lên, đem cô để ở giữa anh
và máy nấu nước.
Khí tức nam tính lập tức tràn đầy hơi thở của
cô, bóng dáng anh cao lớn cũng che phủ lại cô - “Em sẽ không phản bội
lại anh chứ?”
Anh đột nhiên quăng tới một câu hỏi, ý tứ có phần hăm dọa, đáy lòng Lục Tâm Đồng run lên,
Phản bội lại anh? Là ý gì? Anh sẽ không phải là đang lo lắng cô sẽ cho anh đội nón xanh đi!
Loại sự tình này làm sao có thể phát sinh trên người cô, anh đem cô thành loại người
lẳng lơ sao? Khi kết hôn vốn nên đối với hôn nhân trung thành a!
Lục Tâm Đồng sinh ra khó chịu.
“Nói”.
Lục Tâm Đồng nhìn anh thật đáng ghét, luôn dùng câu mệnh lệnh để hỏi cô,
nhưng cô trời sinh tính tình yếu đuối, không có cách gì chống lại cường
hãn của anh.
“Em tuyệt đối sẽ không phản bội lại anh.” Cô từng chữ từng chữ nói cố sức chứng minh bản thân.
Giang Thánh Tu rất vừa lòng khi nghe được cô nói, khóe miệng hơi hơi nhướng
lên, buông tha cho cô, muốn rời đi phòng bếp, nhưng anh mới đi về phía
trước vài bước sau lại ngừng lại. “Nếu có thể, anh hi vọng sẽ kết hôn
trong vòng một tháng tới”. Nếu đã quyết định kết hôn, sẽ không để lãng
phí thời gian.
Trong một tháng kết hôn? Không phải trong trăm
ngày hoàn thành việc kết hôn? Cô vốn đang suy nghĩ, ít nhất còn có chút
thời gian xây dựng tình cảm, một tháng có phải hay không quá nhanh rồi?
Lục Tâm Đồng mới nghĩ muốn nói cái gì, trong chớp mắt đã không thấy bóng hình anh đâu. Cô choáng váng đầu óc mà nghĩ tới, rốt cuộc là thay chính mình chọn chồng là cái dạng gì a? Hiện tại đổi ý có còn kịp không?
Hối hận cũng không kịp rồi, hôn sự đã định, vài ngày sau, Lục Tâm Đồng được Giang Thánh Tu dẫn đi mua áo cưới.
Trời mới biết, mới dừng xe trước cửa tiệm áo cưới, Giang Thánh Tu liền quăng đến một câu: “Anh cùng khách hàng còn có hẹn, sau khi em chọn xong y
phục, trước hết ở chỗ này chờ anh, trễ nhất là một tiếng sau anh đến đón em.” Nói xong anh nhìn xuống đồng hồ trên tay, như là đang vội lắm.
Kỳ thực anh là trong lúc cấp bách bớt chút thời gian cùng cô, anh cũng
không cho là ngay cả việc mua lễ phục cho vợ, anh cũng phải theo cùng,
thật sự là lãng phí thời gian của anh, nhưng không cùng cô ấy đến lại
không được, bằng mọi cách mẹ dặn dò muốn anh phải đối tốt với cô một
chút, muốn cùng cô xây dựng tình cảm thật tốt, anh không còn cách nào
khác là vừa đưa cô ra đây, lại cùng cô nói rõ ràng tình huống. Nguyên bản Lục Tâm
Đồng còn đang suy nghĩ vì sao anh còn có thể dụng tâm như vậy, chủ động
muốn theo cô chọn lễ phục, hóa ra anh chỉ là chịu trách nhiệm đưa đón cô mà thôi, có thể nghĩ, nhất định là dì Giang yêu cầu anh bồi cô đi chọn
lễ phục rồi.
Cô không hiểu loại cảm giác mất mác này, nhưng vẫn
là ngoan ngoãn mỉm cười nói: “Được, em chờ anh.” Anh công tác bận rộn,
cô không thể tạo thêm phiền toái cho anh.
Giang Thánh Tu nhìn cô
cười ngọt như vậy, không có một chút oán trách, trong lòng dâng lên một
cỗ cảm giác tội lỗi. Anh nhíu mày, cực lực muốn đem suy nghĩ thiếu nợ cô ra khỏi đầu, lạnh lùng nói: “Sau khi chọn xong, ở chỗ này chờ anh”.
“Vâng”. Lục Tâm Đồng mỉm cười đáp, mãi đến khi anh lái xe đi, cô mới phát hiện ra mình cười đến mức mặt cũng cứng rồi.
Cô vỗ vỗ hai má, mang theo tươi cười bước chân vào cửa hàng lễ phục, lập tức được nhân viên cửa hàn