
hánh Tu kinh ngạc nói, đôi vợ chồng đó đã mất? Anh biết ba
mẹ cùng bọn họ có giao tình rất sâu, cùng ở Đài Bắc, những năm này ba mẹ vẫn giữ liên lạc với bọn họ, nhưng mà anh cùng hai anh trai sau khi
trưởng thành liền ai bận việc nấy, rất nhiều năm chưa từng thấy qua họ,
nhưng anh còn nhớ rõ, khi còn bé đã từng tới nhà họ Lục chơi, bọn họ là
những trưởng bối cởi mở nhiệt tình, rất thương yêu anh cùng với các
anh, còn có thể giấu ba mẹ đi mua đồ chơi trẻ con cho bọn anh, hôm nay
phát sinh sự tình này, anh cũng cảm thấy thật tiếc nuối,...
“A
Tu, thế nhưng hai vợ chồng bọn họ là ân nhân của mẹ với cha con, nếu
không phải có bọn họ giúp, nhà chúng ta cũng không đủ tiền cho cả ba con học hết Đại học, bây giờ bọn họ qua đời ngoài ý muốn, chúng ta phải hết sức giúp vợ chồng họ hoàn thành tâm nguyện.”
“Dĩ nhiên là vậy,
bọn họ đều là người tốt...” Người tốt sống không lâu, thế gian này vốn
không công bằng. Hiếm khi giọng điệu của Giang Thánh Tu có vẻ đau thương như lúc này.
“Bọn họ để lại một đứa con gái, là dì con liều mạng bảo vệ, con bé mới không bị thương tổn chút nào, dì con phó thác con bé cho chúng ta chăm sóc, hi vọng nó có thể là dâu nhà ta...”
Được rồi, anh rốt cuộc cũng hiểu ý của mẹ anh.
Giang Thánh Tu nheo lại con mắt sắc bén, nhỏ giọng gầm lên: “Mẹ, người là muốn con lấy thân báo đáp sao?”
“Con muốn báo ân, tính tình con kém như vậy người ta chưa chắc gì đã thích
con đâu! A Dương cũng giống vậy, một đôi mắt đa tình rất câu hồn, thấy
thế nào cũng là điển hình của loại ngoại tình sau khi cưới. Mẹ nghĩ cơ
hội của A Khiêm tương đối lớn, dù sao con gái chọn chồng cũng thích chọn những người dịu dàng săn sóc lại biết lo chuyện nhà....”
Sắc mặt Giang Thánh Tu khó coi, việc này còn khó nhằn hơn xem mắt, mẹ lại muốn
cô gái đó chọn một người làm chồng từ ba anh em họ! Đùa giỡn cái gì vậy, bằng điều kiện rất tốt của ba anh em họ, vậy mà bị hạ thấp đến mức trở
thành mặt hàng cho cô gái kia chọn! Quá nhục nhã rồi!
Con trai
nhỏ không nói lời nào, mẹ Giang tất nhiên hiểu anh đang hờn dỗi, người
tâm cao khí ngạo như anh sao có thể để cho một cô gái lựa chọn? Nhưng,
không thể thu hồi lời đồng ý với nhà họ Lục được, anh vẫn phải ngoan
ngoãn trở về xem mắt.
“Tóm lại , đúng giờ con về nhà cho mẹ, con dám không về mẹ liền đoạn tuyệt quan hệ với con”.
“Mẹ...”.
Tút, điện thoại bị cúp.
Giang Thánh Tu không thể tin được mẹ lại uy hiếp anh, thật là quá đáng! Anh
hai phong lưu đa tình nghe xong việc đó nhất định sẽ kêu to, còn người
anh cả lịch sự nho nhã kia nhiều lắm cũng chỉ nhíu mày...
Thật
là không muốn trở về! Nhưng mà không quay về thì mẹ sẽ nói anh là đứa
con bất hiếu, cha lại sợ mẹ, suy cho cùng vẫn là nghe lời mẹ, đến lúc đó chỉ có anh là bi thảm, mấy ngày sau lỗ tai anh khẳng định không an
tĩnh.
Quên đi, anh liền thuận theo ý mẹ trở về nhà, mặc dù có
chút không tình nguyện bị một cô gái chọn lựa, nhưng từ sau khi anh bị
thất tình, cha mẹ vẫn không yên tâm về anh, sợ anh ôm ý nghĩ độc thân,
nhất là mẹ, từ trước đến nay tính cách kỳ quái của anh luôn làm bà lo
lắng nhất, nếu trở về, bà cũng có thể yên lòng chút nữa.
Dù sao
mẹ cũng nói đúng, anh cả mới là người có điều kiện tốt nhất để được chọn làm chồng, cô gái đó có mắt nhất định sẽ coi trọng anh cả, anh không
cần quá lo lắng sẽ bị tuyển chọn, thêm vào đó, hồi còn bé nhà bọn họ
nghèo rớt mùng tơi, nếu không có chú Lục, dì Lục giúp đỡ, anh sao có thể thuận lợi học xong đại học, khẳng định hiện tại đang ở công trường nào
đó làm khuân vác rồi.
Sau khi quyết định, Giang Thánh Tu một lần nữa tập trung tinh thần vào công việc bận rộn.
Lục Tâm Đồng sợ hãi ngồi trên ghế sa lon, với âu phục màu trắng, cô tựa như con thỏ nhỏ lạc đường, đối với hoàn cảnh mới đích thực có cảm giác
không an lòng, một đôi mắt trong suốt mang theo đau thương, dường như có biết bao buồn khổ tích tụ.
Cô vốn có được hạnh phúc, không ngờ rằng chỉ trong một buổi chiều cô lại mất đi tất cả mọi thứ.
Hơn nửa tháng trước, cha mẹ cô xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng, cha cô chết
ngay tại chỗ, mẹ cô bị thương nặng, tại bệnh viện muốn cô báo tin cho vợ chồng nhà họ Giang có giao tình sâu đậm với cha mẹ. Bởi vì nhà cô họ
hàng không nhiều lắm, hơn phân nửa đã di dân sang nước ngoài, chỉ còn
lại có bà con xa. Vì thế mẹ cô buộc lòng phải phó thác cô cho vợ chồng
nhà họ Giang, còn hi vọng cô có thể gả đến nhà bọn họ.
Ngay lập
tức cô rất kinh ngạc lại không thể tiếp nhận nổi, nhưng cô không thể từ
chối yêu cầu cuối cùng của mẹ, để cho mẹ không hề vướng bận mà đi, buộc
lòng cô phải đáp ứng. Nhưng hiện tại, khi bước vào trong nhà chú Giang, dì Giang, gặp mặt ba người con của họ, cô không kiềm nổi sợ sệt.
Không, cô không thể yếu đuối, cô đã đáp ứng mẹ rồi, muốn cho mẹ cùng ba trên
trời nhìn thấy cô lấy chồng thật sự hạnh phúc, không cần phải bận tâm
cho cô nữa, với lại chú Giang, dì Giang cũng kiên trì muốn cô thành con
dâu bọn họ, làm chỗ dựa cho cô lúc cô đau buồn nhất, cô không thể để cho bọn họ thất vọng, gả đến nhà họ Giang dường như là quyết định tốt