
i gian
ngắn cũng rất khó tranh thủ thời gian đuổi theo.
“Không phải nghĩ tới anh chứ, vui đến vậy?” Một trận châm biếm vang lên trên đỉnh đầu Tiếu Trác.
“Anh!?” Nhìn vật thể to lớn ngồi cạnh mình, Tiếu Trác ngạc nhiên vô
cùng, nhưng lập tức giữ bình tĩnh, “Mắt gấu trúc của anh rất có sáng
tạo!”
“Cảm ơn, anh họ George của em mới bộc lộ tài hoa, tự nhiên xuất thủ
phi phàm.” Anh vội đẩy đẩy kính râm trượt xuống. Vừa nãy anh bước vào
sân bay thì không hẹn mà gặp 4 ông anh họ của Tiếu Trác, George tính
cách nóng này không nói hai lời liền cho anh một quả đấm, nói là đòi lại chút lãi cho em gái đã chịu uất ức.
“Sao anh lại ở đây?” Anh hai sao có thể như vậy! Thật quá đáng rồi!
Muốn đánh cũng phải hạ thủ hung dữ hơn chút, sao mới tặng anh ta có một
“quầng mắt đen”, hay là vội tiễn nên chưa ăn sáng?
“Vì anh mua vé máy bay lần này đấy!” Lãnh Vũ Hiên tự thấy mình đẹp
trai kéo kính râm xuống, đắc ý chớp chớp mí mắt sưng đen nhìn Tiếu Trác.
“Sao anh biết hôm nay em về Hồng Kông?” Đồ tâm địa độc ác, điệu “mặt hoa” này còn làm vẻ đáng yêu.
“Anh nghe thấy em gọi điện đặt vé!” Anh tiếp tục giả vờ vô tội.
“Anh nghe thấy em… Anh nghe trộm điện thoại của em!” Tiếu Trác gầm lên khiến mọi người đổ dồn mắt nhìn.
“Đừng nổi nóng, đừng nổi nóng.” Lãnh Vũ Hiên vừa an ủi “Sư tử nổi
giận” vừa gật đầu xin lỗi các hành khách khác khoang hạng nhất, dường
như đang nói “Ngại quá, bà nhà bướng bỉnh.”
Tránh cho mình chịu không nổi, lại thêm tô thêm màu sắc trên “mặt
hoa” của anh ta, Tiếu Trác lạnh lùng đổi mặt sáng hướng bên. Hừ, không
nhìn cho sạch sẽ.
“Đừng như vậy, anh thật sự không nghe trộm, anh dùng máy nhánh trong phòng tắm quang minh chính đại nghe!”
“Điện thoại trong phòng tắm chẳng phải là máy nhánh ở phòng khách ư?” Cô rõ ràng đã dùng điện thoại trong thư phòng đặt trước vé máy bay.
“Anh không lừa em, thật đấy!” Lãnh Vũ Hiên giơ tay lên làm bộ thành
thật, “Không sai, điện thoại em vừa chuyển vào phòng tắm biệt thự thực
sự là máy nhánh của phòng khách, nhưng sau đó anh đổi nó thành máy nhánh của thư phòng rồi.” Lúc này nam chính vẫn không quên vừa nói vừa bất an cắn ngón tay.
“Ha ——” Nghe Lãnh Vũ Hiên giải thích, nhìn vẻ mặt tôi vô tội nhất
thiên hạ, Tiếu Trác tức tới nỗi lại bật cười, “anh lập kế với em!” Anh
nhất định phát hiện cô dùng điện thoại thư phòng, liền lén nối tới máy
nhánh phòng tắm để rình việc riêng tư của cô, đúng là nham hiểm, đê tiện thêm vô sỉ! Tiếu Trác quay mặt sáng bên kia quyết định không thèm nói
một câu nào nữa với tên tiêu nhân này.
Máy bay tới sân bay Đài Loan sau khi màn đêm buông xuống.
Tiếu Trác vừa hạ cánh liền ôm chầm lấy Tần Như, thân mật xong, hai bé gái vừa cãi nhau vừa không ngừng xách hành lý rời sân bay. Hai người
thong thả nói chuyện, Lãnh Vũ Hiên đứng bên cạnh dường như chỉ là biển
ký hiệu cỡ lớn của sân bay.
Lãnh Vũ Hiên bực mình nhìn Tiếu Trác tự ý bước và xe Tần Như đi mất hút, không mảy may quan tâm ý anh.
“Để xe lại, cậu đi taxi về.” Vẻ mặt khó chịu, Lãnh Vũ Hiên nhận chìa
khóa xe từ lái xa do Lãnh Vũ Đình cử đến đón, khởi động máy theo hướng
xe của Tần Như.
“Xe của anh ta đang theo nè!” Chiếc xe hướng về phía khu nhà ở, Tần Như hướng cằm về phía gương hậu.
“Không cần để ý anh ta, dù sao anh ta cũng biết mình sống ở đâu.” Tiếu Trác dáng vẻ tự nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe.
“Bồ đúng là đồ đại ngốc, sao có thể để sự việc tới bước này?” Tần Như đành nhìn Tiếu Trác, tuy trách móc nhưng đầy đau lòng.
“Ôi, trách thì chỉ trách cha mình đã đưa cho mình tên lợi hại này.”
Cô bất lực dựa đầu lên ghế, “Mình vốn cho rằng anh ta là cậu ấm không có đầu óc, nhưng không ngờ anh ta là ma quỷ thuộc họ hồ ly.
“ “Lệnh tôn” của bồ tới công ty tìm mình vài lần, xem ra ông ta là
phát hiện ra, muốn tới bù đắp tình cha mà bồ đã bị mất đi, để chuộc tội
ác của ông ta.
“Ọe —— Mình vừa ăn tối trên máy bay, Tần tiểu thư, đừng có buồn nôn như vậy được không!”
“Buồn nôn? Đây là nguyên văn lời nói của cha bồ. Con người có thể
dùng lời đường mật gạt người, nhưng không thể dùng ánh mắt để giả dối.”
Tần Như nhướng nhướng lông mày lá liễu nghiêm túc nói, “Mình thấy được
sự hối hận, ủ rũ, và chân thành trong mắt ông ấy. Bồ đã bằng lòng vứt đi bao nhiêu thứ để cứu ông ta, vậy sao không thể cho ông ta cơ hội bù đắp sai lầm đã qua?” Tuy cô có nhiều bất mãn với các hành động của Tiếu
Thiên Hào, nhưng cô biết người mang nặng hận thù rất cực khổ, đặc biệt
là mang hận thù với cha ruột. Cô không mong muốn, cũng không nhẫn tâm
nhìn người bạn thân nhất của mình chịu khổ, Trác Trác đã đủ mệt mỏi rồi.
“Có rất nhiều việc không có chỗ trống để bù đắp, mà không cách nào bù đắp lại nói bù đắp ư?” Giọng nói mệt mỏi bao gồm thê lương và yếu ớt.
“Nhưng bồ có những người thân đã tìm thấy, hơn nữa bồ còn có mình,
chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực xoay chuyển một số việc, như vậy đã có cơ hội bù đắp rồi, không phải ư?” Tần Như lạc quan an ủi bạn thân,
nhưng không nghe thấy tiếng hồi đáp, “Trác Trác……” Tần Như lại nhìn
nghiêng sang người bạn thân ngồi bên, nha đầu này lại ngủ rồi.