
như màn cầu hôn của cậu
con trai, vì thế bà mới chọn cách cũ, đâm thẳng vào lòng tự trọng của
hai mẹ con yếu đuối, để bọn họ hờn dỗi bỏ đi, không ngờ lại dẫn đến kết
cục này. Lao tâm khổ tứ bấy lâu, không ngờ bà lại dùng cách tệ hại nhất!
“Con về nhà đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Triệu Trạch làm bộ bình tĩnh nói, nhưng khẩu khí toát lên sự khẩn khoản lo lắng, bà đã không còn
đường quay đầu rồi, chỉ có thế đâm lao theo lao. Dù sao bà cũng là mẹ
của anh, anh là một đứa con thông minh, bà nghĩ mình vẫn còn cơ hội để
thắng.
Hề Thành Hạo nghiến rắng, “Được, con về ngay đây.” Anh phải đứng trước mặt bà, hỏi cho rõ ngọn ngành!
Không yên tâm để Giản Tư ở bệnh viện một mình, anh gọi điện cho Trương Nhu và bảo chị không được nói với Hề Kỷ Hằng. Anh rút di động của Giản Tư
trong túi áo mình, khi nãy cô mê man không biết trời trăng gì, nên anh
cầm hộ cô, chiếc di động cài đặt chế độ rung hiển thị mấy chục cuộc gọi
nhỡ, không cần xem cũng biết là ai. Anh không muốn Hề Kỷ Hằng tìm cô, ở
bên cạnh cô, nên đã tắt nguồn di động.
Trương Nhu mang cháo nóng từ nhà đến, ra sức ép Giản Tư ăn. Chị hài lòng nhìn khuôn mặt có chút
sắc máu sau khi hạ sốt của cô. Giản Tư lúc bị bệnh trong càng đáng
thương, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch ỉu xìu, phảng phất nét đáng yêu
trời ban, nhìn cô như vậy, chị cũng không khỏi có ý nghĩ muốn được che
chở cho cô. Chính Lương đã kể hết cho chị nghe những khúc mắc trong quá
khứ của Hề gia và Giản Tư, nhan sắc kiều diễm của cô làm Trương Nhu chua xót nghĩ đến cụm từ cũ rích “hồng nhan bạc mệnh”, xem ra cho đến lúc
này, nhan sắc chỉ đem lại cho Giản Tư toàn bất hạnh.
Sau khi hạ sốt, Giản Tư mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, mồ hôi chảy ra đầm đìa.
Tảng sáng, Hề Thành Hạo mới quay lại bệnh viện. Trương Nhu tinh mắt nhận ra
khuôn mặt tuấn tú của anh hơi sưng đỏ, khóe mắt đọng lại vệt máu khô màu nâu sẫm. Hề Thành Hạo không bận tâm đến ánh mắt người khác, anh bước
đến cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay thò ra ngoài của Giản
Tư, lưu luyến đặt nó vào trong chăn.
Chỉ một cử chỉ khẽ khàng
như thế, cũng khiến Giản Tư chậm rãi mở mắt, đôi mắt trong veo mơ màng
chuyển động, Hề Thành Hạo đờ người ra nhìn, cô vẫn xinh đẹp như thế, đẹp đến nỗi anh sẵn lòng giao nộp tất cả những gì mình có.
“Tư Tư, mau khỏe lại nhé. Em khỏe lại rồi, chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn.” Anh cười, giọng ngọt ngào chiều chuộng.
“Không!” Mắt cô lóe lên tia hận thù, cơn mơ màng lập tức tan biến, cô từ chối mà không cần nghĩ.
“Nghe lời anh.” Hề Thành Hạo đưa tay sờ vầng trán ướt mồ hôi của cô, “Không
phải em hận anh, hận mẹ anh sao, còn có cách báo thù nào tốt hơn là kết
hôn với anh?” Lý luận kì quái của anh làm Trương Nhu và Tưởng Chính
Lương đưa mắt nhìn nhau.
Giản Tư cụp mắt, dường như đang suy
nghĩ, hàng mi dày đặc che lấp tia lạnh lẽo lóe lên trong chớp mắt, đã
bao nhiêu lần cô cảm thấy bi ai vì hiểu quá rõ con người Hề Thành Hạo,
nhưng lần này nó lại giúp cô một việc lớn.
Cô không thể chơi trò bày mưu đấu trí với anh, vì anh quá thông minh, trong một khoảng thời
gian ngắn ngủi cô không nghĩ ra được kế hoạch thận trọng chu đáo nào để
thi triển. Nhược điểm lớn nhất của người đàn ông này là kiêu hãnh và
quật cường, vì thế năm đó rõ ràng rất yêu cô, nhưng vì cô tự ý nạo bỏ
đứa bé nên anh đã phẫn nộ quay lưng. Trước nay người mẹ luôn thô bạo can thiệp vào chuyện tình cảm của anh, khiến anh vô cùng chán ghét và oán
hận, hơn nữa bà ta đã luôn giải quyết vấn đề bằng cách làm khiến anh
không thể chấp nhận nổi.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đối
diện, mặc dù miệng nở nụ cười tình ý, nhưng mắt cô ngưng đọng sự quyết
tâm lạnh lẽo ngông cuồng. Anh khăng khăng đòi cưới cô, một phần là do
cảm giác mắc nợ, nhưng quan trọng hơn, niềm kiêu hãnh của anh đã bị
người mẹ làm tổn thương sâu sắc, anh không thể chấp nhận việc mình vẫn
chỉ là khúc gỗ mặc sức người mẹ thao túng định đoạt. Anh muốn cô báo
thù, nhưng chẳng phải anh cũng đang dỗi hờn, cũng đang muốn báo thù sao?
Cô nhắm mắt lại, khóe miệng không cách nào che giấu được nụ cười lạnh lẽo, Hề Thành Hạo nhìn mà đau lòng, nhưng anh không thấy kì quái, cô nói:
“Em thấy… anh nói rất đúng.”
Cô chỉ cần mượn nước đẩy thuyền là
được rồi, trong mắt Triệu Trạch cô chỉ là một hạt bụi, cô không có cách
nào làm tổn hại được Hề phu nhân cao quý, nhưng nếu đổi lại là đứa con
trai ngọc ngà của bà ta thì có thể, hơn nữa còn có thể một đòn chọc
thẳng vào chỗ yếu đuối nhất của họ, khiến họ sống không bằng chết! “Hai
người… đừng làm bậy.” Tưởng Chính Lương cau mày, cảm thấy Giản Tư và Hề
Thành Hạo đều rơi vào trạng thái điên cuồng.
Hề Thành Hạo cười
nhạt, làm bậy? Trong mắt bố mẹ, mọi hành động của anh đều là làm bậy,
bây giờ anh phải cho họ biết, anh không còn là vai diễn thảm hại, không
dám lớn tiếng nói ra tâm nguyện của mình nếu họ không thích.
Anh nhìn đôi mắt khép kín không để lộ tâm tư của Giản Tư, nếu như thù hận
có thể làm cô về bên cạnh anh, cũng không tệ, ít nhất anh sẽ có cơ hội
bù đắp cho cô, để cô biết rằng… anh vẫn còn yêu cô. Cơ