
Bảy giờ sáng.
Đạo quán Đồ gia đúng giờ truyền ra tiếng luyện quyền, rống to mở màn một ngày thường nhật.
Giang Lăng Lục theo trên giường đứng lên, tiếng luyện quyền từ nhà
đối diện đã thành tiếng đồng hồ báo thức hàng ngày của cô, cô cào cào
mái tóc ngắn rối tung, nhảy xuống giường, miễn cưỡng ngáp một cái, đi về phía trước cửa sổ, xốc rèm cửa lên, híp đôi mắt còn ngái ngủ nhìn xuống phía dưới.
Đối diện phòng cô ở là khu mở rộng của tứ hợp viện, gỗ lát phòng có
nhiều dấu vết loang lổ, nhưng lại không mất đi hương vị cổ kính. Trước
cửa là đình viện rộng thùng thình, mười giáo viên nam trần trụi nửa
người trên, quyền đầu nắm chặt, chỉnh tề luyện quyền.
Ánh nắng ban mai hắt xuống, chiếu vào người đám đàn ông đó, mồ hôi
theo thân thể tráng kiện chảy xuống, những cơ bắp hùng tráng theo từng
đường quyền mà cuồn cuộn chuyển động……
Giang Lăng Lục liếm môi, loại hình ảnh đẹp mắt này dù ngắm bao lâu cũng không thấy ngán.
Đôi mắt nhập nhèm lập tức thanh tỉnh, thay đổi tư thế đứng, vai phải
dựa vào bên cửa sổ, ánh mắt dừng ở trên người đàn ông đứng đầu hàng đang luyện quyền.
Người đó rất cao, ít nhất cỡ mét chín, anh để tóc ngắn, dài hơn một
chút so với mái húi cui của thiếu niên, nhưng vẫn thuộc vào loại ngắn
gọn không cần sửa sang phiền phức.
Anh ngẩng cao khuôn mặt đoan chính, cằm có nét hõm thản nhiên, nghe
nói đàn ông như vậy tính tình rất cố chấp; lông mày của anh đậm, ánh mắt nhất quán trầm tĩnh, mũi thẳng, môi đủ dày, về chỉnh thể mà nói, khuôn
mặt không tính là tuấn tú, nhưng ánh mắt cô vẫn không nhịn được dừng
trên người anh, rõ ràng thoạt nhìn bình thường, lại không hiểu sao rất
hấp dẫn người khác.
Vì nhiều năm luyện võ, hình thể của anh cường tráng hơn so với thường nhân, những đường cong của da thịt màu cổ đồng được ánh nắng hun đúc,
khoang ngực nở, hơn nữa còn thấy cả tám khối cơ bụng, khi xuất quyền,
đống cơ bắp rắn chắc kia cũng phập phồng theo, mang theo một cảm giác
nam tính rất mê hoặc.
Khuôn mặt bình thường kia, trầm ổn yên tĩnh, làm cho người ta thấy
tĩnh mịch như làn nước suối, bình thản, cước bộ cũng không vì thế mà
chậm chạp.
Ít nhất cũng rất hấp dẫn ánh mắt của cô.
Người đàn ông cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn, con ngươi đen vừa nhấc lên, nhìn về phía cô gái đứng ở cửa sổ đối diện.
Giang Lăng Lục cũng không né tránh, quang minh chính đại nhìn, thậm chí còn nhếch môi với anh.
Thần sắc anh không thay đổi, cũng không đáp lại lời cô, thản nhiên
thu hồi tầm mắt, thân thể chuyển mình, tiếp tục dẫn dắt mọi người luyện
bài quyền buổi sớm.
Đối mặt với phản ứng lãnh đạm của người đàn ông, Giang Lăng Lục cũng
không để ý, ngáp một cái, uể oải vặn mình, đôi gò bồng đảo đáng yêu trên người theo động tác của cô mà nhếch lên, vạt áo vừa vặn trễ ở chỗ gần
giữa ngực, lộ ra chiếc eo thon nhỏ mê người xinh đẹp.
“A! Không tệ……” Phía đối diện lập tức truyền đến những tiếng bóp tay, một đám đàn ông đang đà luyện quyền nhất thời dừng lại, lòng lang dạ
sói còn chưa kịp sôi trào, đã nguội ngắt dưới ánh mắt trầm tĩnh của đại
sư huynh.
Mọi người lập tức thu hồi ánh mắt, sắc mặt đứng đắn, chuyên tâm vào khoá luyện.
Giang Lăng Lục đương nhiên nghe được mấy tiếng phía đối diện, cô trèo ra cửa sổ, ngồi ở bậc thềm dày, đùi phải thon dài gấp khúc, phía dưới
ống quần đùi theo động tác của cô mà xếch lên, cô không chút để ý tới
cảnh xuân đang bị lộ, cánh môi xinh đẹp khẽ nhếch.
“Các anh ai muốn giúp tôi mua bữa sáng?” Giọng cô không thuộc loại
mềm mại, ngược lại còn hơi khàn khàn, nhưng chính loại giọng này lại
mang theo một tia gợi cảm mêm hồn.
Thanh âm mỹ nữ khiến các nam giới đang luyện quyền khí huyết mãnh
liệt, thật muốn nhấc tay nói bọn họ sẵn sàng vì cô cống hiến sức lực,
đừng nói là mua bữa sáng, hiến thân bọn họ cũng chấp nhận.
Nhưng…… Bọn họ dò xét phía trước, không ai dám dừng động tác, người
người cố gắng ổn định tầm mắt luyện quyền, hoàn toàn không dám nhìn
hướng lên trên.
“Đại Hùng.” Không có người để ý tới cô, Giang Lăng Lục liền tự mình điểm danh.
Người bị điểm danh tinh thần phấn chấn, muốn kêu có, nhưng nhìn sư
huynh…… Anh không dám, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, làm như không nghe thấy.
“Đại Hùng……” Giọng của mỹ nữ mềm nhũn, không phải ra vẻ làm nũng,
nhưng lại làm cho người ta nghe xong cả người mềm oặt, đám đàn ông kia
lập tức dùng sức nuốt khan nước miếng.
Thần sắc của người đàn ông phía trước vẫn không biến đổi, trầm tĩnh
như một, ánh mắt trầm ổn, tuyệt không bị sắc đẹp dụ hoặc, nhưng anh hiểu được đám sư đệ phía sau đã vô tâm luyện quyền.
Thạch Hạo Nhiên dừng quyền, nếu tâm bọn họ đã động, vậy cũng không
cần luyện nữa, anh chậm rãi mở miệng.“Toàn bộ chạy năm mươi vòng, hạn 30 phút, tám giờ bữa sáng bắt đầu, tới trễ một giây, vậy thì đến muộn chớ
kêu.”
Nghe được lời sư huynh, mọi người khóc thét, còn không kịp xin khoan
dung, Thạch Hạo Nhiên đã bắt đầu trước, thấy thế, bọn họ không dám chậm
trễ, chạy nhanh hướng ra bên ngoài.
Thạch Hạo Nhiên dẫn đầu, nhìn các sư đệ nhanh chóng chạy ra đàn
tràng, anh mới xoay người, không nhanh không c