
chị đồng nghiệp vỗ vai.
- Em không làm gì cả . Nghĩ linh tinh thôi. Sao chị?
- Sếp đưa thiếp mời chưa.
- Đưa rồi chị.
- Thế đi cho chị gửi phong bì nhé. Chủ nhật thằng cu nhà chị họp phụ huynh không đi được.
- Vâng em cầm giúp cho.
- Mà nghe bảo mới 19 sao đã cưới rồi nhỉ. Đang du học nữa.
- Thì chắc là bác sĩ bảo cưới đấy . – Chị đồng nghiệp khác đang photo tài liệu gần đấy nghe thấy sà vào ngay. Thế là có đến 3,4 cái ghế quay lại bàn của Khánh ngồi. Đàm đạo, bàn bạc, tâm sự.
Đúng là đàn bà. Việc của mình họ cũng bàn, liên quan đến mình họ cũng nói và chẳng liên quan họ lại càng xôn xao . Chủ đề từ cưới con gái sếp. Đến bọn trẻ bây giờ. Và một lúc sau là quay ra họ. Khánh vốn không nói chuyện được với người cùng giới vấn đề gì đó quá lâu. Bất kể họ ở độ tuổi nào. Nên khi nghe họ bàn đến đêm qua chồng họ rủ bạn về nhà xem bóng uống bia Khánh xoay ghế đứng dậy đi lấy cà phê mà thực chất là để thoát ra khỏi mớ túm năm tụm ba ấy.
Dạo này nhiều người hay nói đến vấn đề cưới xin nhỉ. Mùa cưới chăng. Hôm trước là Hà. Hôm nay đến chuyện này. Nói đến Hà Khánh mới nhớ. Sao nhắc đến Phong nó lại có hành xử khó hiểu thế nhỉ . Bình thường nhắc đến đàn ông tâm lý nó vững lắm mà. Chả có nhẽ… Mà nếu có thật, giữa hai người họ, thì kể cũng hay.
Đứa lông bông không biết bao giờ mới lấy được chồng tự nhiên có người yêu . Còn người bao lâu cứ mang trong mình hình bóng Khánh cũng sẽ thôi và yêu người khác. Trừ việc không hiểu người điềm tĩnh, nhẹ nhàng như Phong thì chịu sao được đứa lúc nào cũng hâm hâm, tưng tửng chả nghĩ được chuyện gì nghiêm túc thì Khánh hoàn toàn ủng hộ cặp đôi nửa hoàn hảo này.
Mà chủ nhật này Khánh đi đám cưới một mình kể cũng chán nhỉ. Mấy chị đi cùng lần nào cũng lôi chồng theo. Mấy anh hay mấy cậu đồng nghiệp thì Khánh không thích tự nhiên lại dính lấy họ rồi bị đem ra bàn tán. Rủ bạn gái đi cùng lại không hay. Hay là rủ Bảo nhỉ. Chưa chính thức, cũng chẳng công nhận. Nhưng Bảo luôn khăng khăng Khánh là người yêu mình. Còn từ lúc nào, Khánh cũng coi Bảo là như thế.
- Được quyết thế đi.
Khánh nói rồi cắn cốc cà phê giấy, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bảo. Rồi cũng về chỗ lấy túi chuẩn bị về. Mấy bà đồng bóng kia cũng giải tán nhanh chóng về nhà cơm nước, chồng con. Dù 15 phút nữa mới tan sở.
Khánh nhìn ra ngoài, mưa to quá. Sáng nay mưa Khánh phải đi làm bằng taxi. Giờ này khéo không có taxi mà gọi cơ. Y như Khánh nghĩ, đến 3 hãng taxi cùng kêu bên em hết xe hoặc phải chờ.
Brừ… brừ…
- Alo ạ.
- Em về chưa? Giờ anh mới nhận được tin nhắn.
- Em chưa. Gọi taxi không được. Mưa to quá .
- Có cần anh qua đưa về không.
- Tắc đường lại mưa anh đến kịp không hay em phải chờ đến tối. – Khánh cười. Nghĩ Bảo như kiểu tự nhiên rơi xuống lúc cô đang cần.
- Anh đang ở gần mà, thế đợi anh tí nhé.
…
Khánh chạy vội lên xe, đóng nhanh cửa. Vạt áo và tóc Khánh vẫn bị ướt.
- Anh cho bé điều hòa đi em lạnh quá.
- Sang đây anh ôm cho ấm .
- Thế ai lái xe?
- Vừa ôm vừa lái.
- Anh giỏi được như mấy thằng trong Fast Five không mà đòi vừa ôm gái vừa lái xe.
- Chúng nó vừa hôn gái vừa lái. Anh có hôn đâu chỉ ôm thôi .
- Thôi đi nhanh lên không tối muộn đói bây giờ.
- Thế tối nay em ăn gì? Ăn ngoài hay tự nấu.
- Về nhà đi. Thức ăn em mua để tủ lạnh rồi. Mưa thế này con Lavin ở nhà một mình cũng sợ.
- Nó trông thế mà nhát nhỉ.
- Nhiều lúc em vẫn nghĩ hay nó là con cái chứ không phải đực.
…
Khánh về đến nhà, thả con Lavin ra rồi lên thay quần áo xuống nấu ăn cho Bảo. Mưa càng lúc càng to. Có sấm chớp nữa. Khánh thay áo nhanh rồi phi xuống nhà. Khánh sợ sấm chớp.
- Anh làm gì thế?
- Anh đang nhặt rau. Đang thái bắp cải.
- Em để luộc mà sao anh lại thái ra?
- Ơ thái được nửa cái rồi làm nào giờ .
- Thôi thái nốt đi. – Khánh cười nhìn mặt anh rõ khổ sở. – Anh làm gì có lỗi với em nên chuộc lỗi à. Tự nhiên lại đảm đang thế.
- Không anh đang thể hiện mình là người đàn ông của gia đình để nhanh được lấy vợ . Cuối tuần đi cùng em đi đám cưới, đầu tuần sau bạn anh cũng cưới. Nhìn người ta cưới anh cũng muốn cưới.
- Thế anh cưới đi bố anh chẳng mong mãi còn gì.
- Ừ thế mình cưới nhé. – Bảo nhăn nhở nhìn Khánh.
- Ai nói cưới là mình.
- Anh biết mà. Nên anh mới đang giúp người yêu rửa rau để không lâu nữa nâng tầm người yêu lên vợ.
- Thôi được rồi để đấy đi tắm đi. Dẻo mỏ quá.
- Anh còn quần áo ở đây không nhỉ. Nếu không còn thì cũng không sao, anh sẽ chỉ mặc áo choàng tắm .
- Vẫn còn 2 bộ.
- Ơ thế không được khoe bo đỳ à .
- Có đi tắm không thì bảo .
- Đây đây đi đây. – Bảo chạy ra ngoài rồi lên nhà, con Lavin nhìn Khánh một lúc rồi cũng chạy theo.
Khánh thấy yêu một người như Bảo có khi cô chẳng bao giờ thấy buồn. Anh luôn làm cô cười. Cũng làm cô thấy an tâm mọi nơi mọi lúc. Nhưng điều Khánh cần là cái gì đó lâu dài, và Khánh thì không chắc Bảo có đem lại cái lâu dài ấy hay không. Còn ở tuổi Khánh người ta cũng bắt đầu nghĩ đến căn nhà có hai tiếng nói rồi. Khánh cũng thế. Khánh luôn chờ ngày được mặc váy cưới. Chiếc váy trắng có cái đuôi dài, vô tận như những giấc mơ. Từ khi còn bé Kh