XtGem Forum catalog
Đặt Bút Thành Hôn

Đặt Bút Thành Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322915

Bình chọn: 10.00/10/291 lượt.

ghĩ một chút, tìm được một chuỗi chìa khóa ở trong ngăn kéo, lần lượt tra thử, rốt cuộc cũng mở được, ôm một tia may mắn cùng không xác định, theo trí nhớ nhập xuống một dãy số, cửa két sắt mở ra, nhưng cuộc sống của Hạ Tử Khâm lại hoàn toàn khép lại.

Trong chiếc tủ này không có thứ khác, chỉ có mấy quyển album lớn, Hạ Tử Khâm chần chờ thật lâu, run rẩy mở ra, quyển album có chút nặng, đặt trên tay nhưng lại giống như một toà núi lớn đè chặt trái tim của cô.

Hạ Tử Khâm mở ra, từ tờ thứ nhất đến trang cuối cùng, cơ hồ đều là một người, Vinh Phi Loan, từ nhỏ đến lớn, từ trẻ trung đến thành thục, mỗi một thời khắc, mỗi một địa điểm đều dùng máy ảnh chụp lại.

Hạ Tử Khâm run rẩy tìm được túi của mình, lấy ví da mở ra, phía trên có một tấm hình lúc cô khoảng 7, 8 tuổi, ở giữa hai cây hòe trong Cô Nhi Viện, ngồi trên một chiếc xích đu đơn giản, nghiêng đầu cười, trong quyển album cũng có một cô bé khoảng 8 tuổi, mặc chiếc váy công chúa cầu kì, bàn đu dây cũng xinh đẹp hơn ở cô nhi viện rất nhiều, phía trên có những dây hoa quấn quanh, nếu xóa đi bối cảnh, hai tấm hình này giống nhau đến 6, 7 phần.

Trước kia Hạ Tử Khâm chưa từng nghĩ rằng mình cùng Vinh Phi Loan sẽ có gì dính dấp, lúc này lại phát hiện, có vài chỗ thật rất giống, hình dáng gò má lúc mỉm cười, thậm chí ánh mắt, đôi môi. . . . . . Chẳng qua Vinh Phi Loan là một bản điêu khắc tinh tế, còn cô chỉ là một sản phẩm chế tay phỏng theo, một là thiên nga cao cao tại thượng, một là vịt con xấu xí vĩnh viễn nghèo túng, hèn mọn. . . . . .

Lúc Tịch Mạc Thiên trở về, phòng khách tối mờ, trong góc chỉ có một chiếc đèn con lộ ra những ánh sáng yếu ớt, trong ánh đèn mơ hồ thấy được Hạ Tử Khâm đang vo thành một cục, núp ở một góc bên trong ghế sa lon, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.

Tịch Mạc Thiên không khỏi thở ra một hơi thật dài, tan việc về nhà, cô không có ở đó, gọi điện thoại cô cũng không bắt, nhận được cuộc gọi của dì giúp việc, anh mới vội vã chạy tới, những nôn nóng chất chứa nguyên ngày, trong nháy mắt biến thành lửa giận:

"Tại sao không nhận điện thoại? Em có biết tôi lo lắng thế nào không. . . . . ."

……….., Tịch Mạc Thiên cúi đầu quở trách, lại phát hiện Hạ Tử Khâm một chút phản ứng cũng không có, liền ngồi xuống trước mặt, đưa tay sờ trán của cô:

"Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"

Tay của anh còn chưa có đụng đến trán của Hạ Tử Khâm, liền bị cô hung hăng đẩy ra:

"Tịch Mạc Thiên, sao anh lại lấy tôi?"

Cơ hồ là từng chữ từng chữ bung ra từ miệng Hạ Tử Khâm, cố chấp vô cùng, nhưng không đợi Tịch Mạc Thiên trả lời, chính cô đã có đáp án:

"Là bởi vì tôi có vài phần giống Vinh Phi Loan, phải không?"

Tịch Mạc Thiên trầm mặc, đem một tia may mắn cuối cùng của Hạ Tử Khâm hoàn toàn đánh tan, thật ra thì khoảnh khắc biết mật mã két sắt là sinh nhật của Vinh Phi Loan, cái gì cô cũng đều hiểu rồi, chỉ là cô vẫn hèn mọn ôm ấp một tia hy vọng xa vời thôi.

Hạ Tử Khâm đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô vọng”

"Tịch Mạc Thiên, chúng ta ly hôn đi!"

Nếu như anh không thương cô, hoặc là nói, anh không yêu cô, Hạ Tử Khâm cũng sẽ không tuyệt vọng đến vậy, ít nhất cô còn có thể ôm một chút may mắn, nhưng lúc này cô cảm thấy mọi thứ đã không còn khả năng.

Cảm giác đó giống như bỗng nhiên bị lạc vào sa mạc, không có bất kỳ hy vọng nào, phóng mắt nhìn bốn phía đều là một mảnh hoang vu. Thì ra cô cũng chỉ là hình bóng người vợ trước của anh, một vật thay thế, hơn nữa cái bóng này anh cũng không quá hài lòng. Hôm nay Hạ Tử Khâm tỉ mỉ hồi tưởng lại, càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng tự ti.

Thậm chí ngay cả nước mắt cô cũng không chảy được, cái cô tự cho là tình yêu, hóa ra chỉ là một mảnh lạnh lẽo, hư vô, Tịch Mạc Thiên dịu dàng, Tịch Mạc Thiên săn sóc, Tịch Mạc Thiên cưng chiều, đều không phải cho cô, anh nhìn cô, thậm chí thời điểm khi anh yêu cô, trong lòng, trong mắt nghĩ tới, nhớ tới lại là một người phụ nữ khác.

Hạ Tử Khâm cô không có tiền đồ yêu anh, Hạ Tử Khâm cô ngu ngốc để cho anh lừa lâu như vậy, nhưng bây giờ, dù phải chết cô cũng muốn rời đi anh, đời này cô không muốn gặp lại anh, không muốn có chút quan hệ nào với anh nữa, nhưng đến một nguyện vọng hèn mọn như vậy cũng không thực hiện được, giống như Mạch Tử đã từng cảnh cáo cô, chỉ cần Tịch Mạc Thiên không đồng ý, cả đời này cô đều phải làm Tịch phu nhân.

Chụp vào chiếc mũ Tịch phu nhân, phải sắm vai một người phụ nữ khác, Hạ Tử Khâm dẫu có chết cũng không nguyện ý, đây tôn nghiêm, cũng là ranh giới cuối cùng của cô.

Thân thể Hạ Tử Khâm co lại núp ở trên giường, nhìn bóng đêm đang dần tan ra bên ngoài cửa sổ. Giờ khắc này, phía chân trời hơi lộ ra chút ánh sáng, từ từ chuyển thành màu hồng, rồi lại chuyển thành ánh hoàng kim sáng mờ đẹp mắt, hoàn toàn ngược lại với cuộc đời của cô, cuộc đời đã rơi vào khoảng không hắc ám, đen đặc đến mức đưa tay không thấy được năm ngón.

Trước mắt không ngừng lặp lại lời nói của Tịch Mạc Thiên:

"Tại sao muốn ly hôn, đưa cho tôi một lý do có thể thuyết phục?"

Đã đến mức này, anh còn có thể chất vấn cô như vậy. Hạ Tử Khâm trầm mặc hồi lâu nhưng vẫn