Đào Yêu

Đào Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321125

Bình chọn: 7.5.00/10/112 lượt.

Cuối tháng tư, hương xuân vừa hết, hắn từng bước bước lên đài cao, bên dưới người người vây quanh tầng tầng lớp lớp.

Xuống tay hạ sát giáo chủ ma giáo làm loạn, kể từ giờ phút này giữa chốn võ lâm không có người dám nhìn thẳng mắt hắn. Lăng Tiêu kiếm trong tay nhiễm đỏ máu tươi, hắn đứng trên vạn người, đến khi nhìn lại, chúng nhân nhìn hắn không ai không có cảm kích.

Kiếm thép chỉ thẳng trời cao, hắn ngửa mặt hô lớn, “Ma giáo đã tận!”. Âm thanh hùng hồn rắn rỏi, tựa như muốn vươn tận trời cao.

Mấy vạn người bên dưới reo hò hưởng ứng, thanh âm vang vọng một góc trời, có người vui cũng có kẻ buồn, có người cười vang sảng khoái, cũng có kẻ thần thái sững sờ.

Ba năm trước ma giáo lớn mạnh xâm lấn Trung Nguyên, khắp nơi dân chúng lầm than, nhà tan cửa nát. Cũng từ lúc đó, những người nuôi chí báo thù tập trung lại một nơi, trong đó có Thượng Quan Kỳ Hoa.

Chỉ là, hắn mang thù hận là thật, một lòng báo thù cũng là thật, nhưng hiện giờ, hắn lại muốn buông trường kiếm trong tay, rời đi khỏi nơi này ….

Đôi con ngươi sâu thẳm quét qua đám người, cách đó không xa dưới gốc cây dương lớn, nữ tử áo hồng lặng yên ngắm nhìn khung cảnh. Ánh mắt hai người gặp nhau, nàng cười tươi, lười biếng giơ ngón tay cái với hắn, mặc dù quá xa không nghe thấy, nhưng hắn cũng biết, nàng đang nói: “Được lắm, không hổ là nam nhân của ta!”

Hắn thu kiếm, trên cao ánh nắng ấm áp tràn ngập, vậy mà toàn thân hắn bị máu tươi nhiễm đỏ lại lạnh toát, “A Chước.”

Tiếng gọi rất nhỏ theo gió trôi đi xa, nữ tử dưới tán cây dương khuôn mặt tươi cười dần dần biến sắc, gió mát tháng tư lướt qua, đem theo lá cây bay xuống, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tay áo hồng nhạt khẽ lay động, tản mát đi như sương khói.

Tan đi?

Nét cười trên môi còn chưa biến mất, con ngươi đã co rút mãnh liệt. Đám người vây quanh hắn sắc mặt phút chốc tái nhợt, chỉ thấy hắn thi triển khinh công, lướt qua vai mọi người phi thân đến gốc cây dương.

Tháng sáu năm Nguyên Vũ thứ tám.

Chân núi Lạc Đà Phong, một quán trà nhỏ nằm ven đường.

Ông lão bán trà đưa bát trà lớn tới trước mặt người mới đến, hắn mang mũ rộng vành, không nhìn rõ mặt. “Ngươi đi đường chắc mệt mỏi? Có muốn ăn gì cho đỡ đói không?”

“Không cần”.

Giọng nói người đó có chút khàn khàn, nghe như đã lâu không nói chuyện với ai. Nghĩ cũng đúng, một mình một người ra đi, làm gì có ai để nói chuyện, lão nhân nhớ tới đứa con đi làm ăn xa, trong lòng không khỏi chua xót. “Ngươi là muốn đi qua dốc Bách Lý phía trước sao?”

“Ừm”. Không nghĩ tới ông lão lại cùng hắn tiếp lời, nam tử trả lời có chút chậm chạp, xem ra ngày thường không có giao tiếp với người khác.

“Nhìn ngươi ăn mặc như người lưu lạc giang hồ, có khi nào nghe nói qua Thượng Quan Kỳ Hoa, thống lĩnh quân binh tháng trước tiêu diệt ma giáo không?

Người kia nhất thời ngừng lại, chỉ nghe hắn hờ hững xác nhận, cũng không có nói ra thân phận của mình.

Thượng Quan Kỳ Hoa lạnh nhạt trả lời, ông lão tuy vậy nhưng vẫn hăng hái nói tiếp, người đi ngang qua con đường này không có nhiều, có thể kiên nhẫn nghe lão nói chuyện lại càng ít, hôm nay gặp được một kẻ ít lời, lão cũng không quan tâm người ta có thích hay không, chỉ chăm chăm kể tường tận mọi điều cho hắn nghe.

“Hm, ngươi chắc cũng biết Thượng Quan Kỳ Hoa năm đó chỉ là thiếu môn chủ của một môn phái nhỏ, tên là La Phù Môn, môn phái đó ở ngay trên Lạc Đà Phong kia, ba năm trước, ma giáo xâm phạm Trung Nguyên võ lâm, La Phù Môn đương nhiên không tránh khỏi vận rủi, thiếu môn chủ kia may mắn được thuộc hạ tận trung cứu ra ngoài, sau đó trốn vào trong sườn núi Bách Lý Pha”.

Trung thành sao … Thượng Quan vẫn còn nhớ kĩ, lúc mới gặp A Chước, hắn đã bị chôn sống đến ngang cổ, đang chờ chết, nàng nhìn hắn nói: “Chậc chậc, nhìn mấy tên thuộc hạ không bằng heo chó kia, người chưa chết đã bị chôn. Nhưng mà không sao, như vậy lại đúng ý ta, ngươi cứ nằm yên trong đất, ngoan ngoãn làm chất dinh dưỡng cho ta đi!”

Hắn chưa kịp nhớ thêm điều gì, đã bị lão nhân cắt ngang, “Có người nói Thượng Quan Kỳ Hoa gặp được thần tiên, ở trong núi tròn một năm, lúc đi ra không chỉ có nhiều tiền bạc, còn học thêm được võ công tuyệt thế, những điều này, đều là truyện trên giang hồ đồn đại, nhưng nhiều người không biết chính là, lúc Thượng Quan Kỳ Hoa từ trong núi đi ra, chính ông lão ta đã từng nhìn thấy hắn.

“Khi đó vừa lúc con ta rời nhà đi làm ăn xa, ta ở nhà không có việc gì làm, liền thay hắn đến trông nom quán trà, ngày ấy ta vẫn còn nhớ rõ, chính là ngày đầu tiên ta bán quán, liền thấy hai người trẻ tuổi từ vùng cỏ hoang trong núi đi ra. Một người là Thượng Quan, còn có một tiểu cô nương, ăn vận xiêm y hồng nhạt, xem ra có vẻ thân thiết với Thượng Quan Kỳ Hoa, cô nương đó gọi thẳng tên hắn không nói, còn ồn áo nói cái gì cây không thể đi bộ, không đi được, muốn hắn cõng, cuối cùng Thượng Quan Kỳ Hoa lại nhượng bộ cõng nàng đi. Ngươi chắc không tin, thì ra Thượng Quan Kỳ Hoa yêu vợ như thế, nhưng mà cô nương đó quả thực mỹ lệ, tựa như hoa đào mùa xuân mới nở, thật là đẹp!”

Đúng vậy.

Thượng Quan còn nhớ rõ, hắn bị c


Polly po-cket