
mặc Nam Việt cung phục, quần lụa mỏng có những
cánh hoa rơi nhẹ nhàng, vừa nhìn thấy đã biết là quần áo do đế đô danh y phường vải Vân Sương may, vừa như những đám mây vừa như màn sương phủ
lấy nàng.Mái tóc đen được búi thành kiểu Tân Nguyệt thật xinh đẹp,
trên đầu đeo chiếc mũ trân châu, trán còn chấm một hoa mai màu đỏ như chu sa.
Châu tròn
ngọc sáng trân châu, tản ra đôi mắt ôn nhuận, làm cho nàng trông càng
thêm rực rỡ, quả thật không giống người thường mà giống như Hằng Nga lạc bước xuống trần gian.
Nàng vừa ngồi vào chỗ đã có vài vị thiên kin tiểu thư đến bên hỏi: “Công chúa thật đúng là mỹ nhân, quần áo này là do danh y phường làm đây mà!”
Công chúa
kia nhẹ nhàng gật đầu, xấu hổ cười nói: “Hình như là vậy, ta không có
cung trang của quý quốc nên vừa đến kinh thành, Yên liền sai người mời
sư phụ danh y phường đến đo. Nếu không sợ đến lúc này cũng không thể may xong.”
Để làm ra
cung váy tinh tế như vậy chắc là mấy vị sư phụ của danh y phường cùng
nhau gấp gáp làm mới có thể nhanh chóng may xong như vậy.
Sắt Sắt nghe thấy Bắc Lỗ công chúa gọi thẳng Dạ Vô Yên là Yên thì trong lòng dâng
lên một sự chua chát, nàng nghĩ mình có thể không để ý nhưng mà… Nàng
nhìn sang nam tử như tuyết liên kia *ý nói như hoa sen trong tuyết nhìn thanh nhã*, hắn thật sự không phải phu quân của nàng sao?
Hôn ước của nàng và hắn phải tính như thế nào đây?
Nếu vẫn tiến hành như cũ vậy sau này nàng phải cùng nữ tử này chia sẻ chung một phu quân sao?
Sắt Sắt hạ mi mắt xuống, lần đầu tiên tâm hồn nàng nổi lên những ngọn lửa như gợn sóng..
Lòng của nàng đang rối loạn.
“Hoàng
thượng, hoàng hậu giá lâm.” Giọng thái giam xướng lên, thân mặc long
bào vàng Gia Tường hoàng đế của Nam Việt cùng hoàng hậu chậm rãi đi vào điện.
Sắt Sắt cũng theo mọi người quỳ lạy chào rồi đứng lên, Gia Tường hoàng đế uy nghi
ngồi ngay ngắn trên ngai rồng, đôi mắt nhìn chăm chú thật sâu trên
người Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên ngẩng đầu lên, hai cha con nhìn nhau.
Đôi mắt đen
sâu thẳm của Gia Tường hoàng đế đầy kinh ngạc, bốn năm, đứa con tái nhợt gầy yếu trong trí nhớ giờ lại thay gân đổi cốt trở thành một nam tử hán chân chính.
Đôi mắt đen của Dạ Vô Yên không hề có một chút sợ hãi cũng không có cảm xúc phập phồng.
Nội tâm Gia
Tường hoàng đế bỗng chấn động, ông nhìn xuyên thấu qua con ngươi đen
của Dạ Vô Yên, mơ hồ thấy được một đôi mắt thanh khiết nhưng cũng rất dữ dội, nhìn ánh mắt ấy trong lòng ông bỗng nhiên nổi lên một trận đau
đớn, ông nâng tay đặt lên ngực mình.
“Khởi bẩm
hoàng thượng, lần này Lục hoàng tử dẹp yên Ô Thị quốc, đối với thiên
triều hùng vĩ chúng ta, thật sự không thể không kể công .” Thừa tướng
Tiêu Thanh đứng dậy khởi tấu.
“Ô Thị quốc
luôn dũng mãnh lại rất hung hãn, lần này Lục hoàng tử có thể chiến thắng trở về quả là một gương mẫu trong cách dụng binh.” Giang Nhạn, cha Sắt
Sắt cũng không bỏ qua cơ hội nói thêm vào.
Các quan viên còn lại nghe vậy cũng góp lời phụ họa.
Dạ Vô Yên thản nhiên nhìn khung cảnh muôn hình muôn vẻ trước mắt, trong đôi mắt phượng hiện lên một sự đùa cợt.
Năm đó hắn
sở dĩ xuất chinh cũng không thiếu được sự trợ giúp của những người trước mắt này. Bọn họ nghĩ đẩy hắn ra biên quan là lập tức có thể loại bỏ hắn nhưng lại không ngờ hắn còn có thể sống sót trở về.
Hôm nay các
lão hồ ly này xuôi theo chiều gió, tâm tư bọn họ như thế nào hắn tự
nhiên rất rõ ràng, nội tâm không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
“Người tới lãnh chỉ!” Gia Tường hoàng đế cúi đầu nói.
Trong điện nhất thời còn lại một vẻ yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh uy nghi của hoàng đế vang lên quanh quẩn trong điện.
“Lục hoàng
tử có công dẹp loạn Ô Thị quốc,phong làm Tuyền vương, thưởng ngàn lượng
hoàng kim, minh châu mười hộc, hưởng mười vạn hộ hầu. Khâm thử…”
Gia Tường
hoàng đế chỉ còn bốn người con, hiện tại trên đời chỉ còn Tam hoàng tử,
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, các hoàng tử còn lại đều chết non. Tam
hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đều là con của đương kim hoàng thượng cùng
hoàng hậu, Tam hoàng tử từ hai năm trước đã được phong làm thái tử, Ngũ
hoàng tử đến nay vẫn chưa được phong vương. Ai cũng không ngờ Lục hoàng tử Dạ Vô Yên lại được phong vương trước Ngũ hoàng tử.
Ngồi ngay
ngắn bên cạnh hoàng thượng là hoàng hậu, sắc mặt có chút âm trầm nhưng
trong giây lát liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Nhưng bàn tay cũng đã
đè xuống, nắm thành quyền.
“Nhi thần tạ phụ hoàng ban ơn.” Dạ Vô Yên bước tới trước, trầm giọng nói, gương mặt
tuấn mĩ vẫn như trước không có một tia dao động nào.
Gia Tường
hoàng đế nhìn Dạ Vô Yên mỉm cười, phong vương cùng tiền thưởng cũng
không thấy hắn có chút dao động, rốt cuộc loại chuyện tình gì mới có thể khiến hắn vui sướng đây! Mắt rồng đảo qua khung cảnh oanh oanh yến yến
đối diện, ông mỉm cười *oanh oanh yến yến là mấy thiên kim xinh đẹp*
Tính đến nay đứa con này cũng đã hai mươi hai tuổi, cũng nên lo lắng đến chuyện hôn nhân đại sự.
“Vô Yên
ngươi cùng Định An hầu thiên kim đính hôn đã tám năm, nay trẫm ban cho
khanh ngày lành, mười ngày sau liền tiến hành hôn lễ