Old school Easter eggs.
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328284

Bình chọn: 10.00/10/828 lượt.

ông hoa đang nở rộ này không.

“Nương…” Sắt Sắt mở miệng liền phát hiện tiếng nói bị nghẹn lại, đúng là nghẹn ngào không thốt thành lời. Nàng

tựa đầu vào đầu gối mẫu thân, cố đè nén những giọt nước mắt sắp chảy ra. Nàng không thể khóc trước mặt mẫu thân, mẫu thân đã gần như không thể

chịu nỗi những tình cảm gay go nữa.

Lạc thị nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Sắt Sắt, cúi đầu thở dài.

“Đứa nhỏ, uất ức cho con rồi!” Bà thấp giọng lẩm bẩm.

Sắt Sắt lau đi đôi mắt rưng rưng lệ,

ngẩng đầu cười khẽ, khuôn mặt trở nên tươi tắn, xem giống như rơi nước

mắt vì vui gặp mẫu thân.

“Nương con làm sao mà chịu uất ức? Con

rất tốt, chỉ là rất nhớ mẫu thân. Lần này trở về con nhất định phải ở

bên mẫu thân thật nhiều.”

“Đứa nhỏ ngốc, chuyện ở vương tôn yến

nương đều đã nghe nói. Tuyền vương không đem con để ở trong lòng, con

thật sự không thèm để ý sao?” Lạc thị rưng rưng hỏi.

“Nương, con tất nhiên là không thèm để

ý, nếu con thích hắn thì đã sớm bắt trái tim của hắn làm tù bình rồi,

nhưng con chỉ coi thường hắn” Sắt Sắt khẽ cười.

Lạc thị ho khan vài tiếng, nhìn đôi mắt trong trẻo của Sắt Sắt cúi đầu thở dài: “Khinh thường, cũng tốt.”

Năm đó, bà chính là coi trọng Giang

Nhạn, cùng ông chinh chiến sa trường, cùng vào sinh ra tử. Cuối cùng mặc dù bắt được trái tim của ông, làm thiếp của ông nhưng cũng chỉ có thế

mà thôi. Trong lòng ông không chỉ có mình bà, ông còn có một chính thê,

nay bà nằm trên giường bệnh, ông lại ngày ngày lưu luyến ở bên người

khác. Sắt Sắt của bà không nên lặp lại vận mệnh của bà.

Nha hoàn mang chén thuốc vào, bà uống

thuốc xong cho tất cả nha hoàn lui ra, nói nhỏ Sắt Sắt: “Trên giường mẫu thân có một ngăn bí mật, con lấy vật bên trong ra đây.”

Sắt Sắt làm theo, lấy từ ngăn bí mật một cái túi vải đựng vật gì đó, đưa tới cho mẫu thân.

Lạc thị mở túi vải lấy ra một chuỗi dây

chuyền bằng vàng, chính giữa sợi dây là một khối đồng tiền nhỏ hình

tròn, trên mặt điêu khắc hoa văn kì quái.

“Nương, đây là cái gì?” Sắt Sắt ngạc nhiên hỏi.

“Sắt Sắt nghe lời nương hãy giữ lấy cái

này, đừng cho bất kì kẻ nào nhìn thấy, nếu như có một ngày nương thật sự mất đi mà con không có chỗ nào để về thì hãy cầm nó tìm đến Đông Hải.”

Lạc thị nói rất khó khăn.

“Nương, Sắt Sắt đã biết, người nghỉ ngơi một chút đi!” Sắt Sắt đau lòng nói, mẫu thân sợ nàng sẽ đi đến đường

cùng nên để lại tín vật cho nàng. Nhưng nàng biết mình sẽ không đi đến

đường cùng.

“Đứa nhỏ, nếu nương thật sự mất, con hãy đem nương đi thiêu rồi đem tro cốt rải xuống Đông Hải.” Lạc thị cười nhẹ nói, coi như đang nói lời trăn trối.

Trong lòng Sắt Sắt đau xót, cố nén nước mắt: “Nương, người không sao đâu, con sẽ không để người có việc gì.”

Lạc thị thở dài nói: “Đứa nhỏ ngốc,

thật ra mẫu thân vẫn luôn ngóng trông ngày đó, như vậy mẫu thân mới có

thể trở về Đông Hải.”

Lạc thị nói chuyện một hồi hiển nhiên cảm thấy rất mệt, liền nhắm mắt ngủ.

Sắt Sắt ngơ ngác đứng ở đó, nhìn dung nhan tái nhợt của mẫu thân, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rơi xuống không ngừng.

Buổi trưa, Sắt Sắt được nha hoàn dẫn vào đại sảnh của Giang phủ dùng bữa.

Trong trí nhớ, chỉ có ngày lễ ngày tết nàng cùng mẫu thân mới có cơ hội

dùng bữa ở đây, ngày thường nàng đều dùng cơm ở chỗ mẫu thân. Bởi vì mẫu thân là thiếp, thiếp không có cơ hội dùng bữa trong đại sảnh.

Bi ai của một người làm thiếp là vĩnh viễn không có tư cách cùng phu quân dùng cơm.

Lần này có lẽ vì Sắt Sắt xuất giá về thăm phủ nên phụ thân mới cho phép nàng tới đây.

Phụ thân, nàng, còn có đại phu nhân của phụ thân, ba người ngôi vây quanh

một cái bàn tròn lớn, im lặng, ai cũng không lên tiếng.

Trước mắt nàng là một bàn đầy những món ăn đủ mọi sắc hương.

Cá hồi chưng đường dấm chua, điểm tâm phỉ thúy, cá kho tàu , lá sen hương

gà, bạch ngọc thanh qua, canh nóng hổi,...Còn có ba cái chén nhỏ được

làm bằng ngọc sáng bóng, bên trên là đôi đũa cũng bằng bạch ngọc.

Sắt Sắt nhìn một bàn đầy những món ngon, nhớ tới mẫu thân đang bệnh một

chút cảm giác thèm ăn cũng không có. Mặt lạnh lùng nhìn đôi nam nữ ngồi

đối diện đang dùng bữa, trong lòng ngạc nhiên tự hỏi: “Chẳng lẽ đây là

phụ thân cùng đại nương của nàng? Tại sao họ lại vô tình như vậy?”

Không thể nghi ngờ, phụ thân cho dù coi như cũng yêu thương nàng nhưng từ nhỏ đến lớn những thứ nàng ăn, mọi thứ nàng dùng đều không bằng nữ nhi của

đại nương Giang Hổng Hồng. Người dạy cho nàng ta thơ phú lễ nghi, cầm kì thi họa cũng là danh sĩ phụ thân mời đến từ đế đô.

Nhưng phụ thân đối với mẫu thân lại luôn xa cách, điều này làm cho Sắt Sắt khó có thể

tin phụ thân cùng mẫu thân đã từng trên sa trường sóng vai giết giặc,

tình chàng ý thiếp. Năm đó, nghe nói phụ thân từng bất chấp nguy hiểm

thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn, chẳng lẽ đây chỉ là lời đồn?

“Sắt

Sắt, gả ra ngoài rồi thì phải nghe theo phu quân, phải an phận làm theo

quy củ, chớ gây chuyện bất hòa.” Giang Nhan cúi đâu nói. “Dạ” Sắt Sắt

qua loa đáp ứng một tiếng, mẫu thân cũng đã an phận thủ thường nhưng rồi đổi lấy cái gì?

“Sắt Sắt sao chỉ ngồi nhìn thôi mà không ăn? Ăn m