
hân của hai quốc gia nha! Cho dù sau này Phong Noãn đồng ý cho nàng rời đi, nhưng mà. . . Tuy rằng chuyện này là chủ ý của hắn, nàng cũng biết hắn cũng có một chút tư tâm, nhưng nếu sau khi hòa thân, nàng lại bỏ hắn mà đi, trong lòng nàng vẫn sẽ cảm thấy có lỗi. Biện pháp tốt nhất, chính là không đi hòa thân.
Nhưng mà, nàng cũng biết, Thánh ý một khi đã đưa ra thì không thể làm trái được, trừ phi nàng có thể bỏ trốn.
Nàng không muốn dựa vào bất cứ ai, nàng thầm nghĩ dựa vào chính năng lực của bản thân để bỏ trốn. Nhưng mà nàng có thế bỏ trốn khỏi đây sao?
"Nô tỳ thám kiến Dật vương điện hạ!" Bên ngoài cửa truyền đến tiếng cung nữ vấn an.
Cánh cửa nặng nề được chậm rãi đẩy ra, Dạ Vô Nhai một thân trường bào màu lam, tựa vào cạnh cửa, qua khung cửa, gió đêm lùa vào, mang theo một thân trường bào theo gió bay lên. Trên khuôn mặt tinh xảo mà tuấn tú, một tia nặng nề như ẩn như hiện.
"Dân nữ Tiêm Tiêm tham kiến Dật vương!" Sắt Sắt chậm rãi tiến ra đón, cúi người thật sâu nói.
Vô Nhai ngẩng đầu, con ngươi đen thăm thẳm lẳng lặng xem xét nàng, ngay sau đó, thanh âm có chút khàn khàn vang lên: "Sắt Sắt, không cần giả vờ, nàng thật sự cho là ta không nhận ra nàng sao?"
Vô Nhai luôn luôn thản nhiên như gió thổi mây bay như vậy, ngay cả lúc trước khi nàng cự tuyệt tình ý của hắn, cũng không nhìn thấy hắn lộ vẻ mất mát, hoặc là đau đớn kịch liệt. Hoặc có thể là công phu ẩn nhẫn của hắn rất cao. Nhưng mà, tối hôm nay, dù Sắt Sắt có nghe như thế nào, cũng có thể nghe ra trong thanh âm của hắn có chứa đau đớn kịch liệt.
Đó là một loại tuyệt vọng!
Nhớ tới lúc trước ở trên điện hắn thay nàng nói chuyện, trong lòng Sắt Sắt trầm xuống, nàng đã xác định cự tuyệt hắn, chẳng lẽ Vô Nhai vẫn còn đang thích nàng sao? Mà nhiều năm đã qua, hắn vẫn không lấy vợ, cũng là bởi vì nàng sao? Trong nháy mắt, Sắt Sắt cảm thấy mình đã gây ra một tội vô cùng lớn, lúc nàng rõ ràng đã nói thẳng ra là nàng không thể chấp nhận hắn. Vô Nhai, sao lại si tình đến như thế a!
"Vô Nhai, tiến vào ngồi đi!" Sắt Sắt cười yếu ớt tiếp đón, trêu chọc nói, "Ta bây giờ đã là công chúa, ngươi là không phải cũng nên gọi ta một tiếng muội muội ư."
Vô Nhai nghe vậy, mày càng thêm nhíu chặt, sắc mặt ngưng trọng nhìn Sắt Sắt đang cười, nói: "Nàng thật sự phải gả cho Hách Liên Ngạo Thiên, nàng thích hắn sao?"
Ngoài cửa sổ, trong bóng tối vô cùng, có một cơn gió sắc bén thổi qua, trên môi Sắt Sắt bỗng nhiên gợi lên một chút ý cười thản nhiên. "Đúng vậy" Sắt Sắt nhìn về phía Vô Nhai, khuôn mặt giãn ra cười nói: "Ta nhớ rõ lúc trước đã từng nói với ngươi, ta muốn tìm một người làm ta thưởng thức, một người có thể sánh vai cùng ta. Ngươi không biết là Hách Liên Ngạo Thiên chính là một người như vậy sao? Huống chi, ta gả cho hắn, còn có thể giúp cho mối quan hệ giữa Bắc Lỗ cùng Nam Việt càng thêm tốt đẹp, chuyện này không phải rất tốt sao?"
"Ba", ngoài cửa sổ, dường như có tiếng cành cây bị gãy truyền đến.
"Vô Nhai, ta biết ngươi quan tâm đến ta, nhưng mà Hách Liên Ngạo Thiên thật sự đối với ta rất tốt, ta nghĩ, nếu ta đi theo hắn, cuộc sống cũng sẽ rất tốt." Sắt Sắt nhẹ nhàng nói.
Thân mình Dạ Vô Nhai run rẩy, hắn còn chưa kịp trở nên mạnh mẽ, nàng đã tìm được người có thể cùng nàng sánh vai mất rồi.
Dường như có một trận thê lương đang tràn ngập trong lòng.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm người ta kinh diễm kia, một quyền kia mang theo làn hương thơm mát, kia niệm tưởng về một mối tình đầu, kia một khắc đau đớn, hóa ra đều chỉ là một cuộc vui đùa mà ông trời mang đến cho hắn.
Một cuộc vui đùa có duyên mà chẳng có phận!
Dưới ánh nến, khuôn mặt Dạ Vô Nhai ánh lên một vẻ vô cùng nhợt nhạt, thật lâu sau, hắn cúi đầu nói: "Ta đi đây, nàng hãy bảo trọng."
Tà áo tung bay cuồn cuộn mang tới một cơn gió lạnh, đem ánh sáng từ ngọn nến lay động không ngừng.
Sắt Sắt nhìn thân ảnh đang dần dần biến mất trong bóng tối, bên môi, gợi lên một chút ý cười đầy chua xót.
Bên ngoài cửa, thị vệ Kim Đường của Dạ Vô Yên đang đứng im trong bóng đêm. Người thị vệ mang theo một cái đèn cung đình hình ngọc lưu ly, nhìn ngọn lửa bập bùng giữa màn đêm, hắn sâu kín lắc đầu.
Nhìn đến một đạo thân ảnh cao lớn với cước bộ nặng nề đang từ xa đi tới,trong lòng Kim Đường bị kiềm hãm, mang ngọn đèn nghênh đón.
"Vương gia.” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, hắn lại thật sự không biết nên nói cái gì.
Ánh nến mỏng manh hắt lên khuôn mặt của Dạ Vô Yên, hàng mi thon dài ngưng kết, giống như người trước mặt đang phải chịu một cơn đau kịch liệt không ngừng. Mà trong đôi mắt thăm thẳm bình thường luôn sắc bén, dường như đã bị rút đi linh hồn, mờ mịt trống rỗng.
Đây vẫn là một Tuyền vương oai phong một cõi trên chiến trường sao? Nhìn cặp mắt ảm đạm kia của hắn, hai tay đang nắm chặt ngọn đèn của Kim Đường bắt đầu nhẹ nhàng run run.
"Vương gia, ngài cần phải suy nghĩ thoáng lên một chút!" Kim Đường trầm giọng nói, thật sự không biết bây giờ nên nói cái gì để an ủi vương gia. Bốn năm, hắn nhìn vương gia giống như cái xác còn sống nhưng không có hồn, trong vòng bốn năm, rốt cục khi có tin tức của vương phi,