Teya Salat
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211682

Bình chọn: 8.5.00/10/1168 lượt.

, dĩ nhiên đã hai mươi hai tuổi, nhưng mà, nhìn qua vẫn như một thiếu nữ mới mười bảy, mười tám tuổi. Dung mạo thanh lệ lịch sự tao nhã, khí chất đẹp đẽ quý giá cao nhã, phong tư phong dật xuất trần. Làm người ta nhìn thấy một lần, liền không muốn rời mắt khỏi nàng.

Mẹ đứng dậy, giúp Sắt Sắt điểm thêm dưới hàng mi hai đóa hoa một to một nhỏ màu đỏ, một chút sắc đỏ kia, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp động lòng người của nàng, có thêm một chút quyến rũ mỏng manh, càng thêm mê hoặc.

Rốt cục cũng phải thành thân rồi!

Sắt Sắt cúi đầu thở dài một tiếng, mắt đẹp xuyên qua khung cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Từng tầng lá cây sau khi được tắm trong cơn mưa xuân trông càng thêm xanh ngắt tươi mới, ở một khỏa cây, trên một vài cành lá vẫn còn vương những giọt nước, trong suốt như những hạt trân châu. Một cái cây khác, những đóa hoa vàng tươi thấp thoáng, cánh hoa mượt mà, nhị hoa đỏ rực, muôn hồng nghìn tía, trông rất mỹ lệ.

Nhưng mà, lúc này Sắt Sắt không có tâm để thưởng thức bất cứ cái gì.

Ba ngày, trong ba ngày này Sắt Sắt ở trong cung tâm thần luôn luôn cảm thấy không yên, nhưng mà nàng ở trong cung, không có bất cứ liên hệ nào với ngoài cung, cũng không biết Triệt nhi, Thanh Mai còn có Tử Mê ở Lan Phường thế nào, không biết Trầm Ngư đã trở lại chưa. Nhưng mà, có thị vệ của Dạ Vô Yên bảo hộ , chắc là sẽ không có chuyện gì?

Hách Liên Ngạo Thiên ở tại dịch quán của Bắc Lỗ quốc bên ngoài hoàng thành, đã nhiều ngày, dựa theo lễ tiết, cũng không thể đến trong cung thăm nàng. Hôm nay, hắn sẽ xuất phát từ dịch quán, đến hoàng cung đón nàng ra ngoài.

Việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể chờ Hách Liên Ngạo Thiên đưa nàng đi.

Trong ba ngày này, Dạ Vô Yên không lộ diện dù chỉ một lần.

Đêm đó, khi nàng cùng Dạ Vô Nhai nói chuyện, nàng cảm nhận được bên ngoài cửa sổ có tiếng động, tuy rằng rất nhẹ, nhưng mà, nàng vẫn biết được đó nhất định là hắn. Do đó, nàng mới nói rằng nàng thích Hách Liên Ngạo Thiên,thứ nhất là muốn Vô Nhai hết hy vọng, thứ hai, cũng là muốn hắn không nên dây dưa với nàng nữa.

Quả nhiên, nàng nghe được thanh âm của nhánh cây gãy, lại nhìn đến thân ảnh của hắn biến mất trong đêm tối.

Lúc này đây, hắn đối với nàng chắc chắn là hoàn toàn tuyệt vọng.

Một đoạn tình cảm khiến nàng thiếu chút nữa lâm vào cảnh phải trả giá cả sinh mệnh kia, rốt cục đã hết!

Mưa, rơi trên mặt đất, bắn tung tóe tạo thành một cái, lại một cái hố nhỏ, coi như dấu chân của số mệnh, thực nông, nhưng cũng không dễ dàng biến mất.

Nàng thản nhiên đứng dậy khỏi bàn trang điểm, tầm mắt xuyên thấu qua khung cửa, nhìn những hạt mưa phùn vẫn đang không ngừng rơi, một cái ô Tô Châu màu lam đang mở rộng bên ngoài phòng của Ngọc Cẩm cung, thật giống như một đóa hoa màu lam trong suốt. Mà dưới cái ô, Dạ Vô Nhai ở nơi đó, một thân y phục màu lam nhạt, đang đứng yên dưới làn mưa.

Y phục màu xanh!

Đây dường như là lần đầu tiên Sắt Sắt phát hiện, Vô Nhai thích mặc y phục màu xanh! Nàng nhớ tới bốn năm trước, khi nàng ngã từ trên Hắc Sơn Nhai xuống dưới,có một công tử áo xanh đã cứu nàng lên. Trong lòng bỗng nhiên một trận rét run, chẳng lẽ, người kia là Vô Nhai? Làm sao có thể là Vô Nhai? Rất nhanh, nàng liền phủ định dự đoán này của mình, nếu như là Vô Nhai cứu nàng, làm sao lại không cho nàng biết?

Sắt Sắt lắc đầu, cảm giác ảo não khi để ý nghĩ của chính mình làm hỏng đi một Vô Nhai tinh thuần trong lòng nàng.

Vô Nhai đứng ở dưới mưa, không có tiến lên, chỉ là ở xa xa yên lặng nhìn nàng. Ánh mắt của hắn, Sắt Sắt thật không hiểu mình nên như thế nào để hình dung ánh mắt của Vô Nhai, nó tựa hồ ẩn chứa rất nhiều điều gì, rất nồng đậm, làm nàng không đành lòng nhìn.

Sắt Sắt bỗng nhiên cảm thấy lòng chua xót, đối với Vô Nhai, nàng có thêm thật vô cùng xin lỗi.

Ở trên thế giới này, dù cho hắn cùng nàng là cách xa nhau trăm núi nghìn sông, cách xa nhau chân trời góc biển, vẫn là gần trong gang tấc, dù chỉ cách nhau một đường, đối với bọn họ mà nói, đều là đồng dạng xa xôi.

Vô Nhai, thực xin lỗi!

Sắt Sắt ngước mắt, đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn về phía Vô Nhai.

Vô Nhai dường như là hiểu Sắt Sắt muốn nói gì, khóe môi nâng lên, tạo thành ý cười mang một chút nhạt nhẽo dịu dàng, nhưng mà, ẩn sau nụ cười đó, có bao nhiêu thê lương cùng chua sót, có lẽ chỉ có chính hắn có thể hiểu rõ.

“Tiêm Tiêm công chúa, Cẩm Tú công chúa tới thăm công chúa.” Một tiểu cung nữ bên cạnh thấp giọng nói.

Sắt Sắt nhanh nhẹn xoay người, ánh mắt dừng ở Cẩm Tú công chúa, người vừa bước vào trong phòng. Một khắc khi nàng xoay người lại kia, Sắt Sắt sau khi trang điểm, làm cho đôi mắt của Cẩm Tú công chúa sáng ngời.

Không có lời nào để hình dung được vẻ đẹp của nàng, có lẽ không phải chỉ là đẹp, mà loại nét đẹp như có ánh sáng lưu chuyển động lòng người, tao nhã cùng thần vận phảng phất như do trời đất tạo thành, khiến cho tâm người ta trở nên mê muội cùng đông lạnh này, làm người ta không dám nhìn gần.

Đối mặt với một Sắt Sắt tao nhã như thế, Cẩm Tú công chúa có chút ảm đạm, cánh tay hơi vẫy, ý bảo cung nữ phía sau cầm hộp gấm trong tay trình l