
của Triệt Nhi, nếu biết mình đã muốn đi trộm thuốc đáng lẽ
sẽ ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ mình, sẽ không đi vào trong điện. Nhưng
Sắt Sắt tìm mãi trong đám người, vẫn như cũ không thấy bóng dáng bé đâu.
“Xin hỏi có thấy Tà công tử đâu không?” Sắt Sắt thấp giọng hỏi thị vệ canh giữ ngoài cửa điện Thanh Tâm .
“Có, mới vừa rồi Tà công tử cùng Lương công tử ở ngoài chơi đùa, sau đó nhìn thấy ca múa góp vui nên Tà công tử đã đi vào trong điện rồi.” Thị vệ
trầm giọng nói.
Sắc mặt Sắt Sắt trở nên nghiêm trọng, gật đầu với
thị vệ rồi chậm rãi đi vào trong điện. Triệt Nhi này ở Lan Phường được
mấy ngày không phải đã xem ca múa đến chán rồi sao, làm sao có thể có
hứng thú với ca múa nữa, dù sao bé cũng còn là một đứa trẻ .
Sắt
Sắt thật sự không muốn ở lại trong Tuyền vương phủ lâu, rủi lát nữa Y
Lãnh Tuyết phát hiện thuốc đã bị đánh cắp thì sự việc sẽ rất phiền toái, đành phải kiên trì vào trong điện tìm Triệt Nhi.
Vào trong điện,
Sắt Sắt liếc nhìn thấy Triệt Nhi đang ngồi bên cạnh thái tử Dạ Vô Trần,
bé cũng không có dùng bữa, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kì trầm trọng, yên
lặng nhìn nhóm vũ công đang múa.
Sắt Sắt cầm đóa hoa thủy tiên kia, mặt không đổi sắc đi đến phía sau Triệt Nhi, lặng yên đứng đó.
“Tà công tử, hoa đã hái xong, cho người!” Sắt Sắt đem hoa đưa đến trước mặt Triệt Nhi, cười cười nói.
Triệt Nhi quay đầu nhìn Sắt Sắt, hàng mi chớp chớp cười nói: “Ngươi cầm đi, ta đang xem múa.”
Sắt Sắt cười cười nói: “Tà công tử, trời không còn sớm nữa, ngươi nói một tiếng với điện hạ rồi rời đi trước đi.”
Không biết vì sao lần này Triệt Nhi lại không nghe lời Sắt Sắt, bé quay đầu
nói: “Ta muốn xem múa, trong những vũ công này có một người rất xinh
đẹp, ta muốn ngắm nàng.”
Sắt Sắt ngẩn người, dường như rất tức giận.
Quan viên ngồi bên cạnh nghe lời Triệt Nhi nói đều âm thầm bật cười, trong
lòng đang nghĩ thầm xem ra đứa con này của thái tử thật không thể nghi
ngờ, tuổi còn nhỏ đã háo sắc như vậy.
Đối với sự khác thường của Triệt nhi, Sắt Sắt kinh ngạc vô cùng . Triệt nhi tuy bướng bỉnh cũng còn nhỏ tuổi, nhưng ở trước mặt nàng luôn tỏ ra ngoan ngoãn. Chẳng lẽ vũ công kia có chỗ nào đặc biệt sao? Tuy rằng trong lòng Sắt Sắt lo lắng, thầm nghĩ phải túm Triệt nhi kéo đi, nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến mọi người hoài nghi. Chỉ có thể nhẫn nại, lẳng lặng đứng ở phía sau Triệt Nhi, trong lòng chờ đợi Triệt nhi ngắm vũ công kia xong có thể cùng nàng rời đi.
Dạ Vô Trần ngồi bên cạnh Triệt nhi, trên mặt lộ ra ý cười ôn hòa, thường dùng ánh mắt thương yêu liếc nhìn Triệt nhi, giống như Triệt nhi có hành vi gì đều mặc kệ nó. Nhưng Sắt Sắt nhìn thấy vẻ mặt thương yêu kia của hắn trong lòng nhịn không được cảm thấy sợ hãi.
Sắt Sắt không nhìn về phía Dạ Vô Yên, nàng cố hết sức để ánh mắt mình cùng hắn không chạm nhau. Nhưng ngay cả khi nhìn không chớp mắt vào Triệt nhi ngồi trước, tầm mắt của nàng vẫn có thể cảm giác được hắn. Hắn bình tĩnh ngồi trên kia, ánh mắt không biết khi nào từ trên người Triệt nhi chuyển dời về phía nàng. Đầu tiên là đang nhìn chăm chú trên mấy cành hoa thủy tiên trên tay nàng, tiện đà lướt qua khuôn mặt nàng.
Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén, thâm trầm của hắn.
Trong phút chốc, Sắt Sắt cảm giác như mình đang bị nhìn rõ, như vậy không phải đã bị hắn nhận ra rồi chứ? Sắt Sắt dù không nhìn thẳng, lại rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Dạ Vô Yên, đôi mắt phượng kia không hề che dấu híp lại.
Trong lòng Sắt Sắt như nghẹn lại, những ngón tay ngọc nhịn không được vò vò tay áo, nếu như vậy còn bị hắn nhận ra thì thuật dịch dung này cũng quá tồi rồi. Nàng vốn còn muốn học thuật dịch dung, vậy không cần học nữa.
Đang lúc này, chợt nghe tiếng nhạc trên sàn nhảy cất lên, tiếng đàn trong trẻo xa xưa như nước chảy vang lên trong đại điện. Dạ Vô Yên cùng Sắt Sắt bị tiếng đàn trong trẻo kia hấp dẫn, quay đầu lại nhìn về hướng sàn nhảy.
Sắt Sắt thở phào nhẹ nhõm, thật không biết Dạ Vô Yên nhìn nàng chăm chú như vậy có nhận ra nàng không?
Trên đài, một nữ tử áo trắng mặt che khăn, từ trong nhóm vũ nữ diễm lệ xuất hiện.
Trên mặt bị khăn che mất, không nhìn ra dáng vẻ thật của nàng, nhưng thân hình nàng xinh đẹp uyển chuyển vô cùng, nhẹ nhàng nhảy múa. Động tác múa theo tiếng đàn chầm chậm, rất mềm mại, giống như sợ sẽ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của mọi người.
Mọi người ngồi ở tầng trên như ngừng thở, cảm thấy như đang ở trong mộng được nhìn thấy một tiên nữ giáng trần đang nhảy múa.
Vẻ mặt Triệt nhi nghiêm trọng ngắm nhìn vũ nữ này múa.
“Đây là nữ tử con muốn nhìn sao?” Sắt Sắt cúi người, ở bên tai Triệt nhi nhẹ giọng nói.
Triệt nhi gật đầu, nói nhỏ: “Lúc nãy ở ngoài điện con thấy được dáng vẻ của nàng, nàng…”
Triệt nhi chưa kịp nói xong liền nghe được tiếng đàn bỗng nhiên biến chuyển, nàng kia nhẹ kiễng mũi chân, nhẹ nhàng bay lên trên bàn tay của các vũ công. Chân ngọc thon dài linh hoạt di chuyển trên bàn tay của các vũ nữ, chiếc chuông bạc đeo trên mắt cá chân phát ra tiếng nhạc trong trẻo, trong điện sớm chỉ còn một cảnh yên tĩnh.
Tiếng đàn từng chút từng chút biến mất, trầ