Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214234

Bình chọn: 8.5.00/10/1423 lượt.

ân Khinh Cuồng, ngươi lại muốn lừa bịp ta sao, chẳng lã ngươi nghĩ rằng ta và hắn có đứa bé thì ta sẽ khăng khăng một mực theo Minh Xuân Thủy sao? Nói cho ngươi biết, một đứa bé cũng không thể giam cầm ta đâu, Vân Kinh Cuồng, ngươi đùa hơi quá rồi đấy.”

Sắt Sắt cũng không có cảm tình với Vân Kinh Cuồng, ngày đó lúc Dạ Vô Yên phế đi võ công của nàng, nam nhân này cũng có mặt ở đấy. Hắn biết nàng từng là trắc phi của Tuyền vương, biết nàng bị Dạ Vô Yên lừa gạt mà chẳng hay biết gì, đứng nhìn nàng bị Dạ Vô Yên dùng khuôn mặt giả lừa gạt đau lòng.

Thật ra hắn làm vậy cũng không lạ, dù sao hắn cũng là thuộc hạ của Dạ Vô Yên, làm vậy cũng không sai, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Vân Khinh Cuồng nở nụ cười, nhíu mày nói: “Thuộc hạ làm sao có gan lừa bịp phu nhân, phu nhân mang thai cũng sắp được một tháng rồi. Ngàn lần đúng vạn lần đúng, tuyệt đối không nói bậy. Phu nhân vì sao lại không thể tin ta chứ?”

Ánh mắt Sắt Sắt co rút, một cảm xúc phức tạp khó có thể gọi tên dâng lên trong lòng. Nàng ngồi trên giường, bàn tay chậm rãi xoa xoa bụng, trong lòng dâng lên một chút chua xót.

Đứa nhỏ này đến thật ngoài ý muốn, cũng thật ngoài dự liệu của nàng. Đang lúc phụ thân của nó sắp cưới một nữ tử khác, đang lúc mẫu thân của nó đau lòng đến chết thì nó lại đến, đến thật không đúng lúc làm sao.

Phụ thân của nó lừa gạt mẫu thân của nó, mẫu thân của nó lại hận phụ thân của nó, vậy mà nó lại đến với thế giới này, sẽ hạnh phúc sao? Nàng biết, đứa bé là người dễ dàng bị tổn thương nhất, đứa con của nàng, tương lai cũng phải sống trong đau khổ sao?

Nhưng đứa nhỏ vô tội, có sai là do nàng và Dạ Vô Yên sai.

Là do nghiệt duyên của hai người tạo nên tất cả, nàng không thể làm tổn thương đứa nhỏ, nhưng cũng sẽ không thể vì đứa nhỏ mà bị giam giữ trong Xuân Thủy lâu.

Khóe môi Sắt Sắt hơi nhếch lên, cười nhẹ nhìn về phía Vân Kinh Cuồng, nói thản nhiên: “Để Cuồng Y chê cười, ta chỉ quá mức kinh ngạc cho nên mới không tin thôi.”

Vân Kinh Cuồng không chớp mắt cười nói: “Phu nhân tin tưởng là tốt rồi, thời gian này phu nhân hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, gần đây thân thể phu nhân hơi yếu, tâm trạng lại không được tốt lắm. Để thân thể ngươi tốt lên, ở đây ta có vài viên thuốc an thai, mỗi ngày ngươi uống một viên sau khi ăn cơm xong.”

Vân Kinh Cuồng từ trong túi thuốc lấy ra vài viên thuốc, đặt lên bàn.

Sắt Sắt vươn tay cầm lấy mấy viên thuốc, đặt vào trong túi gấm, cười nhàn nhạt nói: “Ta nhớ rồi, nhưng còn có một chuyện đáng lo ngại nữa, đêm qua ta vẫn còn bị nôn khan, thấy trong người luôn lành lạnh.”

Vân Kinh Cuồng không chớp mắt, đưa tay đặt lên cổ tay Sắt Sắt, nói: “Nôn khan là triệu chứng bình thường, nhưng còn thấy trong người…lành lạnh? Chẳng lẽ là chứng lạnh tái phát?

Vân Kinh Cuồng đang tập trung bắt mạch, chợt thấy ngón tay trên cổ tay nàng cứng lại, những ngón tay thon dài kia bỗng phóng tới, chế trụ mạch của hắn , một âm thanh trong trẻo uyển chuyển vang lên bên tai: “Chứng bệnh này chỉ sợ là Cuồng Y cũng chưa từng gặp qua.”

Hắn kinh ngạc ngước mắt nhìn, đã thấy Sắt Sắt đứng dậy, trên khuôn mặt thanh lệ uyển chuyển chỉ là một mảnh sương lạnh như băng. Sóng mắt thanh lệ chuyển động, đáy mắt giống như được chạm khắc bởi một lớp băng hà, lóng lánh lạnh lẽo.

Quần áo màu đỏ thêu chim tước lớn, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng, hết sức rực rỡ.

“Phu nhân, ngươi…” Mạch cửa của Vân Kinh Cuồng bị điểm, không thể động đậy.

Hắn cũng đã từng tung hoành giang hồ nhiều năm , nhưng vẫn chưa từng bị người khác khống chế như vậy. Thế nào cũng không ngờ được Sắt Sắt lại bỗng nhiên làm khó hắn, khống chế hắn như vậy. Hơn nữa điều làm hắn kinh ngạc là võ công của nàng tại sao lại cao như vậy?.

Bất quá, Vân Khinh Cuồng dù sao cũng là Vân Khinh Cuồng, chỉ trong giây lát hắn liền tao nhã cười nói: “Phu nhân làm gì vậy? Chuyện này không thể đùa được, ngươi cầm cổ tay tại hạ như vậy nếu để lâu chủ thấy được thì thật khó có thể giải thích rõ. Nếu để cho Phong Dung Nhi thấy được không biết sẽ hạ độc tại hạ thế nào, không biết là ba bước bị ngã hay là tám bước bị say đây”

Hoa Tai đang đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Sắt Sắt bỗng nhiên làm vậy thì trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Phu nhân, người làm gì vậy?” Hoa Tai lo lắng hỏi.

“Không làm gì cả, ta chỉ muốn xin Cuồng Y một ít thuốc viên có thể bảo vệ mạng sống của mình. Vân Kinh Cuồng, ngươi cũng là thần y, trong tay tất nhiên là có kì dược, thí dụ như kì dược ngươi cho ta để luyện công cũng không tồi, nhưng còn cái khác? Thí dụ như giải dược của hoa rừng thì sao?”

Hiện giờ đã vào mùa đông, những loại hoa này tự nhiên cũng tàn, nhưng Sắt Săt vẫn còn chút lo lắng.

Vân Kinh Cuồng cười khổ nói: “Phu nhân, nếu ngươi muốn thuốc giải lẽ nào thuộc hạ lại không cho? Ngươi bắt lấy tay của ta như vậy thì ta làm sao lấy được?”

Sắt Sắt lạnh lùng cười cười, một tay lấy túi thuốc bên hông Vân Kinh Cuồng xuống, cười tủm tỉm đặt trên bàn, cười nhẹ nói: “Nói đi, đây là những loại thuốc gì?”

Sắt Sắt đã nghe Phong Dung Nhi nói qua, Vân Kinh Cuồng là Cuồng Y, trên người c


XtGem Forum catalog