Snack's 1967
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214210

Bình chọn: 9.00/10/1421 lượt.

là lãng phí quá sao.” Sắt Sắt thản nhiên nói, khóe môi cười tự giễu. Nếu Minh Xuân Thủy thật sự là Dạ Vô Yên, từ trước đến nay nàng hẳn là đã mù nên mới không nhận ra.

Minh Xuân Thủy dừng trước bóng dáng mảnh khảnh của Sắt Sắt, chậm rãi bước thong thả tới trước mặt nàng, duỗi cánh tay ôm chiếc eo nhỏ của nàng, thanh âm có chút đau lòng, nhẹ giọng nói: “Chưa đến hai tháng mà, Vân Kinh Cuồng không phải đã nói sao, sau hai tháng sẽ tự hồi phục thị lực.”

Sắt Sắt bị Minh Xuân Thủy ôm eo, thân hình run rẩy, nhưng lần này nàng cũng không né tránh, cũng không giãy giụa.

“Liên Tâm thế nào? Đứa nhỏ có an toàn không?” Sắt Sắt thản nhiên hỏi.

Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Sắt Sắt hỏi tới Liên Tâm.

Đôi mắt đen của Minh Xuân Thủy hơi buồn, giọng căm hận nói: “Giang Sắt Sắt, nàng thật sự quan tâm đến nàng ấy sao? Nếu thật sự quan tâm, nàng sẽ không làm ra chuyện như vậy! Nàng tưởng như vậy thì có thể rời khỏi ta sao? Nàng muốn ta đuổi nàng ra khỏi Xuân Thủy Lâu, có phải không? Vì mục đích này, nàng không tiếc làm ra chuyện hại người?”

Sắt Sắt cười nhẹ, ý Minh Xuân Thủy là nói nàng đã đẩy Y Lãnh Tuyết xuống sườn núi.

Nàng chỉ biết, hắn lựa chọn tin tưởng Y Lãnh Tuyết chứ không tin nàng. Y Lãnh Tuyết là ai? Là tiên tử trong lòng hắn a! Nàng là cái gì chứ?

“Đúng vậy, ta muốn rời khỏi Xuân Thủy lâu, ngày tưởng, đêm tưởng. Minh Xuân Thủy, ngươi mau đuổi ta đi đi, nhìn xem, ta đã bắt đầu hãm hại thê tử của ngươi! Một nữ nhân ác độc như vậy, ngươi còn dám lưu lại sao?” Sắt Sắt lạnh nhạt nói, như tựa hồ đó không phải là nàng.

Minh Xuân Thủy tai nghe ngữ khí lạnh nhạt của Sắt Sắt, lửa trong lòng liền bị nàng đốt cháy bùng lên. Hắn đương nhiên biết Sắt Sắt sẽ không làm việc hại người. Hắn chỉ là muốn cố ý hiểu lầm nàng, xem nàng phản ứng như thế nào, cũng không ngờ, nàng lại có bộ dáng thờ ơ không quan tâm đến như vậy.

Nàng tuyệt không để ý gì đến hắn sao?

“Nếu muốn đi trừ khi giết được ta.” Minh Xuân Thủy thản nhiên nói, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp lộ ra sự lạnh lùng, kiên định.

Tim Sắt Sắt chìm hẳn xuống, dù hắn nghĩ là nàng làm nhưng cũng không muốn thả nàng đi. Hắn muốn giam cầm nàng cả đời sao?

Sắt Sắt bi ai nghĩ, vì sao hắn có Y Lãnh Tuyết rồi lại còn muốn dây dưa với nàng, chẳng lẽ hắn muốn cả thê lẫn thiếp một nhà sao? Nếu thế thì hắn đã không hiểu Giang Sắt Sắt nàng rồi.

Sắt Sắt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt chợt ánh lên một tia sáng.

Nàng bỗng nhiên quay đầu lao vào lồng ngực ấm áp của hắn.

Minh Xuân Thủy ngẩn ngơ, thân hình khẽ run rẩy.

Sắt Sắt chưa bao giờ như con chim nhỏ chủ động nép vào lòng của hắn như thế.

Ánh mắt hắn tràn ngập ý cười, tay nâng cằm nàng lên hỏi: “Đây là một cạm bẫy ngọt ngào, có phải không?’’

Bất quá cho dù hắn biết đây là một cạm bẫy ngọt ngào, sự chủ động của nàng đối với hắn mà nói, chính là mồi lửa thiêu rụi lý trí của hắn. Hắn cúi người, gỡ mặt nạ xuống, hôn lên môi anh đào của nàng.

Sắt Sắt nhắm mắt lại, nàng biết hắn đã gỡ mặt nạ xuống, nhưng mà nàng không dám, không dám mở mắt ra, nhìn khuôn mặt trước mắt này. Nàng sợ mình đoán đúng, nàng sợ phải đối mặt với kết quả. Nhưng, nàng nhất định phải biết sự thật.

Nàng từ từ nhắm chặt hai mắt, hàng mi rậm cong vút che khuất đôi mắt đen trong suốt như mặt nước mùa thu.

Nàng ngửa đầu để mặc hắn hôn, cảm giác được đôi môi của hắn miết lấy môi anh đào của nàng, lưỡi hắn quấn quýt dây dưa trong miệng nàng, cánh tay hắn gắt gao siết lấy nàng, tựa hồ muốn hấp thu hết hơi thở trong lồng ngực của nàng.

Bên trong viện, hàn mai tỏa hương thơm dìu dịu. Bọn họ tại thế giới tràn ngập hương hoa này, không ngừng nặng nề chuyển động, chuyển động.

Hàng mi Sắt Sắt chớp chớp khẽ mở, ngửa đầu nhìn hắn.

Ánh trăng và ánh tuyết bên ngoài tràn vào qua ô cửa sổ, tỏa ra một tầng ánh sáng dìu dịu mông lung bên trong phòng.

Nàng nhìn thấy gương mặt của Minh Xuân Thủy.

Đôi mày xếch như vẽ, cặp mắt phượng hẹp dài mị hoặc, mũi thẳng, môi duyên dáng. Tuấn mỹ như thế, quý nhã như thế!

Chỉ là, khuôn mặt này quá mức quen thuộc, đó là gương mặt của Dạ Vô Yên.

Minh Xuân Thủy chính là Dạ Vô Yên.

Chuyện này cuối cùng cũng đã được xác nhận, thế nhưng Sắt Sắt không hề có một chút khiếp sợ hay bối rối nào.

Nàng thế mà vẫn bình tĩnh ngả vào lòng hắn như trước

Vì sao nàng lại bình tĩnh như thế?

Nàng nhớ rõ có người từng nói qua, gặp chuyện chấn động quá lớn, sẽ khiến tâm tình người ta không thể dao động lại nữa, cho nên mới có thể bình tĩnh như thế.

Sắt Sắt thở dài một tiếng, nàng cơ hồ đã tu luyện thành tinh, đã bách độc bất xâm rồi sao.

Nàng né người tránh, nhưng không gỡ ra được năm ngón tay của hắn như keo sơn dính chặt lấy nàng.

Tưởng rằng đã yêu một người khác, cũng không ngờ lại vẫn như trước, tự tròng dây thắt cổ chính mình.

Hèn gì, lúc trước khi nàng đi tìm Minh Xuân Thủy để giải mị dược, hắn cực không muốn, còn có vẻ tức giận, hỏi nàng bộ không còn sự lựa chọn khác hay sao. Càng lạ ở chỗ, Dạ Vô Yên biết người khác giải mị dược cho nàng lại có vẻ không để ý chút nào.

Hèn gì, lúc ở Lâm Giang lâu, hắn chỉ liếc mắt một cái l