Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214434

Bình chọn: 8.00/10/1443 lượt.

tin. Hắn lảo đảo đứng lên, không nói một lời, chịu đựng vết thương đau đớn trên lưng,

cúi người ôm nàng bế lên, Sắt Sắt toàn thân mềm nhũn, không thể cử động

được, hắn không giải độc cho nàng nên người nàng vô lực tựa vào lòng

hắn.

“Lâu chủ, người bị thương, để bọn nô tỳ làm...” Tiểu Sai và Hoa Tai bước nhanh đến, muốn đỡ lấy Sắt Sắt trong lòng hắn.

Minh Xuân Thủy không buông tay, chỉ thản nhiên nhìn các nàng, Tiểu Sai và Hoa Tai nhất thời cuống quýt lui ra.

Giây phút vừa rồi, các nàng nhìn thấy trong ánh mắt của Lâu chủ chứa đầy

tình ý sâu đậm và đau đớn thống khổ. Theo Lâu chủ đã nhiều năm nay, dù

xảy ra bất kỳ chuyện gì, Lâu chủ trước mặt bọn nô tỳ các nàng đều luôn

luôn vân đạm phong khinh. Đây là lần đầu tiên các nàng thấy ánh mắt Lâu

chủ lộ ra đau đớn sâu sắc như vậy.

Minh Xuân Thủy ôm Sắt Sắt chậm

rãi đi về Xuân Thủy Lâu. Nhưng hắn không mang Sắt Sắt về Vọng Nguyệt Lâu mà là đến Vân Phiêu Các phía sau biển hoa.

Vân Phiêu các nằm cạnh Lãm Vân Phong, là một nơi được dùng những hòn đá kiên cố đắp thành sân, chính giữa sân có một cây mai cổ thụ, lúc này còn chưa tới mùa ra hoa,

chỉ có cành lá xum xê cứng cáp lạ thường.

Minh Xuân Thủy ôm Sắt

Sắt vào trong Noãn các bên trái, cẩn thận đặt nàng trên giường, đôi mắt

phượng lẳng lặng chăm chú nhìn Sắt Sắt, lạnh giọng phân phó Hoa Tai:

“Hoa Tai, từ nay về sau, ngươi đến đây chiếu cố cho phu nhân. Tiểu Sai,

tạm thời ngươi không cần hầu hạ phu nhân nữa.”

Tiểu Sai tuy tâm tư tinh tế nhưng quá mềm lòng, để nàng chiếu cố cho Sắt Sắt hắn có chút lo lắng, nhưng Hoa Tai tính tình tương đối trong trẻo lạnh lùng, hắn còn

có thể yên tâm hơn một chút.

Xong việc, Minh Xuân Thủy phất tay áo ra gian phòng ngoài, Vân Kinh Cuồng đã sớm đến đây, cẩn thận vạch áo,

bôi thuốc cho Minh Xuân Thủy.

Vừa bôi thuốc vừa không ngửng thở

dài, Vân Kinh Cuồng cũng không biết kể từ lúc nào hắn trở nên đa sầu đa

cảm như vậy. Thứ gọi là tình cảm quả thật rất hại người nha, xem ra, độc thân vẫn là tốt nhất.

Sắt Sắt nằm trên chiếc giường mềm mại, độc

hoa trên người cũng chưa được giải, chỉ có thể nằm bất động. Nàng biết

đây không phải là Vọng Nguyệt Lâu. Tuy không biết vị trí chỗ sân này,

nhưng nàng cảm giác được địa thế nơi đây cao hơn địa thế ở Vọng Nguyệt

Lâu.

Vì không muốn nàng đào tẩu, Minh Xuân Thủy lần này thật sự giam cầm nàng.

Nàng mơ hồ nghe được thanh âm lạnh lùng của hắn truyền đến từ gian phòng

ngoài, tựa hồ là đang phân phó thị vệ truyền Thiết Phi Dương và tử vệ

tùy thân của hắn đến đây canh giữ. Trước kia ở Vọng Nguyệt Lâu chỉ có

thủ vệ bình thường canh gác, nay không chỉ có tử vệ tùy thân của hắn mà

còn có Thiết Phi Dương.

Sắt Sắt ở Xuân Thủy Lâu một thời gian nên

cũng biết một số việc của Xuân Thủy Lâu, Minh Xuân Thủy thật ra cũng

không giấu giếm nàng việc gì. Nàng biết, Thiết Phi Dương kia là Đại công tử trong Tứ đại công tử, biệt hiệu là Táng Hoa công tử.

Cũng chính là công tử áo tím mang mặt nạ ở trận hải chiến khi xưa.

Hắn đứng đầu Tứ đại công tử, võ công cao nhất. Hơn nữa, nghe nói tính tình

trầm ổn, tính cách và vẻ ngoài đều lạnh lùng, khi lâm trận đối địch chưa bao giờ biết nương tay, nên mới có biệt danh là Táng Hoa.

Nếu hắn đến canh giữ, Sắt Sắt biết khả năng mình chạy trốn được càng thấp, có

thể nói là không có khả năng. Trước kia nàng giống tù nhân, mà nay mới

chân chính là tù nhân.

Nàng nằm trong bóng đêm thật lâu, Hoa Tai

đem thuốc giải đến giúp Sắt Sắt uống. Hoa Tai ngồi bên giường, cúi đầu

thở dài nói: “Lòng của Lâu chủ, phu nhân còn chưa rõ hay sao?”

Sắt Sắt nghe vậy chỉ lạnh lùng nhíu mày, lúc này nàng không chỉ không muốn

gặp hắn, mà còn không muốn nghe nói về hắn. Nàng thản nhiên nói: “Hoa

Tai, ta đói bụng.”

Hoa Tai không ngờ Sắt Sắt chuyển đề tài tới

việc dùng cơm, ngây người một lát rồi bình tĩnh nói: “Phu nhân chờ một

lát, em sẽ sai người đi chuẩn bị.” Nói xong đứng dậy đi.

Nằm trên

giường đợi chừng hết một tuần trà, độc hoa trên người dần dần được giải, thân hình rốt cuộc có thể cử động. Sắt Sắt chống tay lên giường, chậm

rãi ngồi dậy.

Hoa Tai đã phái người đem đồ ăn tới, Sắt Sắt đứng

dậy không nói một lời nào, ngồi vào bàn ăn cơm. Hoa Tai vốn ít nói hơn

Tiểu Sai, thấy Sắt Sắt không nói lời nào, cũng chỉ khẽ thở dài không nói nửa câu.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ăn xong, Hoa Tai sai người dọn dẹp.

“Bây giờ là canh mấy?” Sắt Sắt đứng dậy, chậm rãi thong thả bước trong phòng, thản nhiên hỏi.

“Đã gần đến giờ Dậu, bên ngoài đã sập tối rồi!” Hoa Tai nhẹ giọng đáp. (giờ dậu: 7h tối)

Trời đã sập tối rồi ư? Sắt Sắt nhíu mày, không ngờ sự việc ngày hôm nay dùng dằng mãi đến tận hoàng hôn.

“Trong phòng này bài trí như thế nào?” Sắt Sắt đi một vòng bên trong phòng, nhẹ giọng hỏi.

“Có một cái giựờng lớn tựa vào tường ở hướng nam, đằng kia là một cái bàn

gỗ trên bàn để sách và giấy, bút nghiên, còn có một cái bình hoa. Ở vách tường phía bắc là một cái ngăn tủ......” Tiểu Sai tỉ mỉ đem bài trí

trong phòng mô tả cho Sắt Sắt nghe.

Sắt Sắt xoa xoa cằm, bài trí

trong này cực kỳ đơn giản, hầu như không có


Duck hunt