
cánh sen đón gió, trong không trung nhẹ nhàng bay
qua. Chiếc váy tung bay trong làn gió nhẹ tựa hồ một đóa hoa nở rộ. Mũi
chân ngẫu nhiên chạm được một thân cây to, Sắt Sắt liền tựa lên đó dưỡng sức. Dựa vào cảm giác, nàng nhắm đúng phương hướng, hướng lối ra của
Xuân Thủy Lâu mà bay tới.
“Giang sắt sắt, nàng điên rồi, mau dừng
lại.” Thanh âm hổn hển của Minh Xuân Thủy truyền đến từ phía sau, còn có tiếng tay áo xé gió lướt đến, hắn đã sắp đuổi theo đến nơi.
Phải, hắn nói đúng, nàng điên, rồi, nhưng không phải chỉ bây giờ mới điên, mà là từ lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã điên rồi. Buồn cười là nàng vẫn
không tự nhận ra. Nay chỉ một câu này của hắn đã thức tỉnh nàng, nàng
cảm thấy chưa bao giờ đầu óc nàng minh mẫn như lúc này.
Dựa vào sự quyết liệt trong lòng và tuyệt thế kinh công, nàng thế mà đã bỏ lại được Minh Xuân Thủy phía sau.
Nhưng Sắt Sắt không có thuốc giải, mà tình thế trước mắt là phải vượt qua
khỏi thôn trang này, để vượt qua khỏi thôn trang này...chỉ nghe tiếng
gió vù vù bên tai, mũi chân nàng chạm lên một loại cây cỏ nào đó, chỉ
nghe một mùi hoa thơm nhẹ ngát mũi.
Trong lòng Sắt Sắt nhất thời
nửa vui nửa buồn. Vui là vì nàng đã ra đến rừng hoa ngoài cửa Xuân Thủy
Lâu, buồn là vì hương hoa này có độc, nàng cuống quýt nín thở bay vọt
qua biển hoa bên dưới.
“Giang Sắt Sắt, phía trước nguy hiểm! Dừng lại!” Phía sau truyền đến tiếng hét to tê tâm liệt phế của Minh Xuân Thủy.
Sắt Sắt trong lòng kinh hãi, chợt nhớ lại, phía trước biển hoa là vách đá
thẳng dựng, nếu nàng cứ tiến lên như thế này tất sẽ đụng vào vách đá.
Nhưng nàng lúc này muốn dừng cũng không thế dừng lại được, vì nàng nội
tức hỗn loạn, tay chân mềm rũ, dĩ nhiên là đã trúng phải hương hoa độc.
Nàng chỉ có thể mặc cho mình rơi nhanh về phía trước như một con bướm bị mất đi đôi cánh.
Minh Xuân Thủy trơ mắt nhìn thấy Sắt Sắt đang rơi xuống vách đá.
Kinh công của hắn ngang bằng với kinh công của Sắt Sắt, vừa rồi hắn vẫn đuổi theo nàng. Đến rừng hoa phía trước, vì Sắt Sắt ngửi thấy hoa độc nên
tốc độ hơi chậm lại, hắn bắt được góc áo của nàng, bỗng nhìn thấy trước
mặt là vách đá, đôi mắt phượng lãnh liệt nhíu lại, mũi chân đập mạnh lên đất đề khí, thân mình lao thắng về phía trước như tên bay. Đến nơi,
cánh tay dài của hắn ôm lấy Sắt Sắt vào trong ngực, nhưng vì thế bay đến quá mạnh, thân hình quá đà không thu lực lại được, đành tiện đà xoay
mình, dùng lưng của chính mình va vào vách đá.
Một tiếng ầm lớn
vang lên, sau lưng đau đớn vô cùng rồi dần dần lan đến toàn thân, cú va
vào vách đá mới vừa rồi rất mạnh vì kéo theo lực đạo xông tới mãnh liệt
của chính hắn nên thương thế rất nặng.
Hắn ôm lấy Sắt Sắt lúc này như một chiếc lá khô mùa thu, từ từ ngã xuống.
Trong rừng tràn ngập hoa tươi, hai người lẳng lặng ngã úp sấp trên mặt đất,
không thể cử động, Sắt Sắt là vì trúng hoa độc nên thân hình mềm nhũn,
cơ bản là không thể cử động. Minh Xuân Thủy là vì sau lưng đau đớn, cũng không thể cử động.
Một đoàn thị nữ và thị vệ đuổi theo sau trơ
mắt nhìn hai người ngã trên mặt đất, Minh Xuân Thủy chưa hạ lệnh nên ai
cũng không dám tiến lên.
“Giang Sắt Sắt, bất kỳ nàng đã nghe được
gì, đều không phải là sự thật.” Minh Xuân Thủy trầm giọng nói, cực lực
áp chế nỗi đau đớn trong lòng. Đôi mắt phượng sâu thẳm không chỉ có bi
thương, hối hận, mà còn có chút tự trách.
Hoa rơi như mưa dính trên áo bào trắng của hắn, sắc hoa đỏ bừng nối bật trên nền trắng nguyệt bạch của áo bào vô cùng rực rỡ.
Sắt Sắt nằm trong lòng hắn, nghe hắn nói, cảm nhận được hơi thở của hắn. Vì sao nàng rốt cuộc cũng không thoát được ma chưởng của hắn?
Phẫn
nộ, bất bình, cáu giận, thất vọng, đau lòng...toàn bộ cảm xúc kêu gào
hỗn loạn trong đáy lòng nàng lâu nay cuối cùng bùng nổ tại đây, tại thời khắc này.
“Minh Xuân Thủy, đừng dùng những lời dối trá kia lừa
gạt ta nữa, dù ngươi nói gì đi nữa ta cũng sẽ không tin, một chữ cũng
không tin. Ngươi thả ta đi, ngươi dựa vào cái gì mà giam cầm ta, ngươi
có tư cách gì mà nhốt ta? Minh Xuân Thủy, ta thà vĩnh viễn bị mù cũng
không muốn thấy mặt ngươi.” Sắt Sắt oán hận nói, tay nàng xô hắn ra,
đáng tiếc thân thể nàng trúng độc mềm nhũn một chút khí lực cũng không
có.
Không phải sự thật! Hắn nói đó không phải là sự thật! Mặc kệ
đó có phải là sự thật hay không, mặc kệ hắn có phải là cha của đứa nhỏ
kia hay không, đối với nàng tất cả đã không còn quan trọng nữa. Nếu
không phải là sự thật thì càng đáng sợ hơn nữa, vì Liên Tâm ngay cả
chuyện như thế mà hắn cũng nhận, còn có chuyện gì hắn không thể làm vì
nàng ta!
Hắn còn nói là hắn không thích người ta, hắn khi dễ nàng là người mù sao?
Sau khi giải tỏa hết lời nói trong lòng, Sắt Sắt cảm thấy có chút bình tĩnh lại, cục diện như thế này cũng tốt, rõ ràng một chút còn hơn là cứ lo
lắng sợ hãi không biết bão tố gì sẽ nổi lên.
Minh Xuân Thủy nhìn
Sắt Sắt, nghe lời nói phẫn nộ của nàng, tim hắn co rút lại đau đớn,
giống như bị niệm chú nơi cổ họng, hành hạ khổ sở không nói nên lời.
Hắn biết, lúc này hắn nói gì đi nữa thì nàng cũng sẽ không