
àng muốn thừa dịp
này hảo hảo áp chế nhuệ khí của Sở Mộng Sanh . Một thời gian dài nàng ta nổi bật ở Nhạc Châu, che lấp hết hào quang của ái nữ duy
nhất quán chủ võ quán này, cơn tức ấy nàng cần hảo hảo trả
lại cho nàng ta.
“Tiểu Lăng nhi, đi vào dắt một con ngựa ra cho Sở đại tiểu thư thử
xem!” Lục Phượng Nghi đột nhiên giương giọng ra lệnh, sau đó hướng về
phía Sở Mộng Sanh biến hoá kỳ lạ cười nói : “Chỉ cần Sở tiểu thư có thể
cưỡi ngựa qua lại một chuyến trên đường, ta liền cho ngươi theo cùng
chúng ta.”
Sở Mộng Sanh gật mạnh cằm, tin tưởng mười phần trả lời: “Không thành vấn đề! Đến lúc đó ngươi cũng đừng quên đáp ứng ta.”
Trong chốc lát sau, tiểu Lăng nhi dắt tới một con kiện mã toàn
thân đen bóng, Sở Mộng Sanh vừa thấy không khỏi âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Trời ạ! Con ngựa này thoạt nhìn vừa cao to vừa hung hãn, chỉ sợ rất khó thuần phục, nhưng lời đã nói không thể thu hồi , hơn nữa nhiều người chờ xem náo nhiệt như vậy, nàng cũng không thể để cho bọn họ
chê cười.
Đem ngựa dẫn ra đại môn, đi vào trên đường lớn, Sở Mộng Sanh nhìn
Trầm Thuộc Vũ liếc mắt một cái, cắn răng chuẩn bị lên ngựa, nhưng phí hết sức chín trâu hai hổ, lại vẫn không leo nổi lên lưng ngựa.
Tiểu Tước thấy thế, việc lại nói: “Tiểu thư, bỏ qua đi! Chúng ta đi về nhà được không?”
Sở Mộng Sanh nói cái gì cũng không chịu nhận thua, liền muốn tiểu
Lăng nhi giúp nàng lên ngựa, thật vất vả mới ngồi lên được mà thân
nàng đã đầy mồ hôi.
Lục Phượng Nghi chứa đựng một chút nụ cười giả tạo xem kịch vui
toan tính, chậm rãi đi tới bên cạnh ngựa, đối Sở Mộng Sanh nói: “Tự giải quyết cho tốt, trăm ngàn lần đừng ngã xuống, nếu không sẽ bị con
ngựa đạp chết đấy!” Nói xong, nàng vụng trộm đem lòng bàn tay đánh
vào mông con ngựa, hắc mã lập tức giương giọng tê minh(kêu hí hí), chân trước bật lên, tiếp theo xông ra ngoài như tên bắn. .
Sở Mộng Sanh căn bản còn chưa kịp chuẩn bị tốt, liền bị một trận
kịch liệt xóc nảy làm đầu óc choáng váng, mắt hoa không thôi,
thiếu chút nữa là bay khỏi lưng ngựa.
Nàng cơ hồ sợ tới mức hồn phi phách tán, theo bản năng lấy hai tay
ôm chặt lấy cổ hắc mã , hai chân cũng giữ chặt bụng ngựa, cả người hoàn toàn nằm rạp trên lưng nó.
Toàn thân nàng buộc chặt, tiếng gió gào thét bên tai, đám người trên đường đều bị một phen thình lình này xảy ra mà kinh hách chạy trốn
bốn phía, sợ mình không cẩn thận sẽ biến thành vong hồn dưới vó ngựa.
Hàng hóa dọc đường bị giẫm đạp thành chia năm xẻ bảy, con
đường tươi đẹp nhất thời biến thành một trận kinh thiên động địa ,
hỗn độn không chịu nổi.
Nhưng mà, con ngựa vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ , ngược lại càng chạy càng nhanh, Sở Mộng Sanh cảm giác mình cũng sắp nhịn không được
rồi,còn tiếp tục nàng sẽ ngã ngựa, nàng nhịn không được mở miệng cầu xin: “Ngựa tốt, con ngựa ngoan, ngươi đừng ra sức chạy trốn như
vậy, dừng lại nghỉ một chút đi!”
Con ngựa căn bản không để ý tới nàng, còn giương đầu hí hí một
tiếng, hại nàng thiếu chút nữa trượt xuống lưng ngựa, nó đã thành
công chọc giận Sở Mộng Sanh, nàng nhịn không được mở miệng mắng to: “Con ngựa chết tiệt, con ngựa thối, ngươi nếu không dừng lại, ta liền cắt cái đuôi của ngươi, đánh gãy chân ngươi, xem ngươi còn chạy được không? Có bản lĩnh ngươi đem ta hất ngã xem nào!”
Dường như muốn đáp lại uy hiếp của nàng, con ngựa kia liền giơ lên
chân sau, đem Sở Mộng Sanh hung hăng ném lên không trung, vẽ một cái
vòng tròn, tiếp theo, cả người nàng liền ném tới một bên mặt sạp——
Xong rồi! Lần này xong rồi! Nàng không chết cũng mất nửa cái
mạng, Sở Mộng Sanh ở trong lòng khóc thét, ai tới cứu cứu nàng nha? Nàng còn không muốn chết a!
Tiểu Tước cùng Lý Hương Quân đuổi tới đằng sau, kinh hồn táng đảm nhìn chuyện phát sinh trước mắt, không tự chủ được liên tiếp phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ , ngay cả người qua đường vây xem cũng bị dọa ngốc.
Mắt thấy Sở Mộng Sanh thân ảnh tinh tế bị ném giữa không trung sắp
rơi xuống mặt sạp nóng cuồn cuộn , một đạo thân ảnh cao to màu xám lập tức bay vụt qua, đuổi đến phía trước đem nàng ôm vào trong
lòng, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, thoải mái ưu nhã đáp xuống
mặt đất.(S : Soái ca của ta *s2 3 s2*)
Mọi người yết hầu khô cứng lúc này mới hoàn toàn thả lỏng. Tên nam tử cứu Sở Mộng Sanh kia cao lớn anh tuấn, gương mặt cương nghị góc cạnh rõ ràng, màu da đồng, diện mạo tuy không phải tuấn tú nhưng hết
sức có cá tính. Hơn nữa khí thế thản nhiên trầm ổn là khí chất trời sinh làm thủ lĩnh, tràn ngập uy nghiêm, một ít song tinh quang
trong con ngươi thâm thúy hiện lên thần thái ưu nhàn tao nhã.
Người này đúng là từ thành Lạc Dương xa xôi đến Nhạc Châu bái kiến Sở gia để cầu hôn – Trường Tôn Kiệt.
Đang lúc mọi người lo lắng , Trường Tôn Kiệt ôm Sở Mộng Sanh đã
bị dọa ngất đi vào khách điếm, tìm cái ghế ngồi xuống, sai tiểu
nhị đem một bầu rượu tới.
Trên đường