Đạo Cô Vương Phi

Đạo Cô Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321523

Bình chọn: 7.5.00/10/152 lượt.

. . . . ." Sao hắn lại chẳng kiêng dè?

Long Thần Dục thở hổn hển bên tai nàng, ghé sát vành tai nàng, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói: "Không thể chạm vào nơi đó, chẳng lẽ nơi khác cũng không thể chạm vào, hử?"

Từ Ngọc Mẫn cảm thấy hoảng hốt, lại không biết phải đối phó với tình hình này thế nào.

Tay Long Thần Dục dùng sức nắm lấy một bên của nàng, cúi đầu cắn lên đầu vai trắng như ngọc của nàng một ngụm, nhận thấy thân mình nàng run lên rõ ràng, khóe miệng trương lên một nụ cười tà, đột nhiên dùng sức kéo tay nàng qua.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Thậm chí ngay cả dũng khí quay đầu liếc mắt một cái Từ Ngọc Mẫn cũng không có.

Lúc tay bị hắn mạnh mẽ đặt lên trên một vật thì Từ Ngọc Mẫn cảm thấy lòng bàn tay như bị thiêu đốt, theo phản xạ định rút về, bất đắc dĩ lại bị hắn liều chết đè lại.

"Dùng tay giúp ta. . . . . . Nếu không ta liền. . . . . ." Hắn tràn ngập ác ý cắn một chút lên môi nàng, "Dùng chỗ này để hạ hỏa."

Hắn nhớ rõ ngày ấy nhìn thấy nữ tử dùng cách này để lấy lòng nam nhân, rất rõ ràng, tuy biết nữ tử đàng hoàng hẳn sẽ không chịu như thế, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng bất chấp mặt mũi của nàng rồi.

Từ Ngọc Mẫn xấu hổ và giận dữ muốn chết, liều chết mím môi.

"Ngoan, cầm lấy. . . . . ." Hắn nhỏ giọng tràn ngập mê hoặc, hướng dẫn tay nàng giải tỏa dục vọng cho mình. Cuối cùng, dục vọng của hắn phóng thích trong tay nàng.

Theo tục lệ, ngày thứ ba cô dâu sẽ về nhà lại mặt.

Lại mặt? Hừ!

Chỉ sinh, chưa bao giờ nuôi dạy, không việc gì liền hoàn toàn quên mất nàng, khi có việc liền đổ trách nhiệm bắt nàng gánh, nàng khẳng khái đồng ý xuất giá đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, lúc trước từng nói đoạn tuyệt quan hệ với Từ gia, nàng không thích tự vả miệng mình.

Mặc dù Từ Ngọc Mẫn không tình nguyện, nhưng đây là lễ tiết lớn, hoàng gia không thể mặc nàng tùy hứng, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ cùng ngồi xe ngựa với Long Thần Dục về lại mặt.

Trong phủ Bình vương, nàng mặc thế nào không ai dị nghị, nhưng ra cửa gặp khách, phải mặc cho phù hợp với thân phận của nàng, mặc dù không cần mặc lễ phục rườm rà, nhưng cũng phải gấm vóc lụa là trang sức quý giá.

Bình vương tuấn tú hơn người, Bình vương phi xinh đẹp trong trẻo thoát tục, hai vợ chồng sóng vai đứng cạnh nhau giống một bức họa tốt đẹp. Từ Thường Lễ ra cửa phủ nghênh đón nhìn vào trong mắt, trái tim đập mạnh và loạn nhịp một chút. Nếu bốn năm trước Bình vương không xảy ra việc ngoài ý muốn, nay nữ nhi hẳn đã có hạnh phúc, thế mà. . . . . .

"Cựu thần tham kiến Bình vương, Bình vương phi."

"Xin nhạc phụ đại nhân mau đứng dậy."

"Tạ ơn vương gia."

Sau khi hàn huyên, đoàn người vào phủ.

Trước là quốc lễ sau là gia lễ, cũng chỉ có hôm nay vợ chồng Từ Thường Lễ mới dám nhận lễ của thân vương đương triều. Qua hôm nay, cho dù vai vế đã định, nhưng quân thần vẫn khác biệt.

Nữ nhi lạnh nhạt, vợ chồng Từ Thường Lễ xem vào trong mắt, trong lòng chỉ đành chua sót, đại nữ nhi ủ xong rượu đắng lại bắt tiểu nữ nhi phải uống, đối mặt với tiểu nữ nhi chưa bao giờ nuôi dưỡng này, trừ áy náy bọn họ cũng chỉ có thể áy náy.

Đưa Từ Ngọc Mẫn trở về nội viện, chia theo thứ tự lớn nhỏ ngồi xuống, Từ phu nhân có chút co quắp nhìn sắc mặt trầm tĩnh của nữ nhi, nhất thời không biết nên nói gì.

Từ khi nữ nhi trở về nhà, đây là lần đầu mẹ con các bà gặp riêng nhau, trước khi xuất giá nữ nhi phải học nhiều lễ nghi quy củ, trừ lúc vội vàng gặp mặt một lần, bà vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện cùng nữ nhi.

Lúc này có cơ hội, bà lại càng không biết phải nói gì.

"Mấy năm nay con sống bên ngoài có tốt không?" Giọng của Từ Phu Nhân khó nén khẽ run, năm đó bị bắt phải đưa tiểu nữ nhi rời phủ, vẫn là nỗi khổ riêng trong lòng bà. Nhìn đại nữ nhi hầu hạ dưới gối liền nhịn không được đem tất cả lo lắng cho tiểu nữ nhi đổi thành yêu thương tập trung lên người đại nữ nhi, kết quả nàng lại được nuông chiều thành tánh, coi trời bằng vung, cuối cùng gây ra một trong tám họa lớn.

"Đã phiền khiến mẫu thân phải lo lắng, mọi thứ của nữ nhi đều tốt." Từ Ngọc Mẫn trả lời lạnh nhạt xa cách.

"Vậy tốt quá, sư phụ con. . . . . ."

"Sư phụ cũng rất khỏe."

Từ Phu Nhân nhất thời không còn đề tài để nói, nữ nhi cũng lộ vẻ không còn lời nào để nói với bà, rốt cuộc bà nên làm thế nào cho phải?

May mà, sau khi Từ Ngọc Mẫn khẽ nhấp một ngụm trà, chủ động mở miệng, "Không biết hiện nay tỷ tỷ ở đâu?"

Từ Phu Nhân lộ vẻ nặng nề, đau khổ nói: "Nàng bị ban chỉ đưa vào Chùa Bạch Mã tu hành."

Nói là tu hành kỳ thật là giam giữ, thậm chí không biết bao lâu nữa tánh mạng của đại nữ nhi sẽ bị lấy mất, thể diện hoàng gia đều bị nàng phá hỏng, sao có thể có kết cục tốt gì.

"Vậy sao?" khóe môi Từ Ngọc Mẫn cong lên chút trào phúng, năm đó đưa nàng vào cửa Đạo, nay lại đưa một mình vào cửa Phật, chắc hẳn tỷ muội các nàng đều vô duyên với hồng trần rồi.

"Vương gia có đối đãi tốt với con không?"

Từ Ngọc Mẫn thản nhiên liếc bà một cái, nói: "Rất tốt, trẻ nhỏ ngây thơ, sao có thể không tốt?"

Đồn đãi bên ngoài cũng chỉ nói bốn năm trước Bình vương


pacman, rainbows, and roller s