Polaroid
Đạo Cô Vương Phi

Đạo Cô Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321570

Bình chọn: 9.00/10/157 lượt.

ên người nàng có chỗ nào mà bổn vương chưa nhìn thấy chứ?"

Sắc mặt Từ Ngọc Mẫn bỗng dưng đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ trừng hắn.

Long Thần Dục không hề động đậy, nói: "Nếu nàng không muốn tự thay, bổn vương rất vui được giúp nàng."

Ánh mắt của hắn làm cho Từ Ngọc Mẫn đành phải ngượng ngùng quay lưng lại, cởi áo thay y phục.

Ánh mắt Long Thần Dục sáng quắc dừng trên người nàng, không buông tha chút động tác nào của nàng, tuần tra lãnh địa thuộc về hắn, thấy nàng không tháo mảnh vải buộc ngực mà mặc luôn quần áo, cất giọng lạnh lùng nói: "Tháo cái mảnh vải chướng mắt kia ra."

Từ Ngọc Mẫn âm thầm nắm chặt nắm tay, hít vào một hơi, với tay tháo vải buộc ngực che lấp thân phận nữ tử của nàng. Long Thần Dục thấy động tác nàng chậm chạp, quyết định tự mình với tay cởi giúp nàng.

Trong nháy mắt hắn tự tay cởi ra, thân mình Từ Ngọc Mẫn nhịn không được mà cứng đờ.

Long Thần Dục cũng không để ý phản ứng của nàng, nhanh như bay cởi bỏ vải quấn ngực của nàng, nhìn hai tòa no đủ được bỏ trói buộc mà nhảy ra, ánh mắt phút chốc trở nên mãnh liệt.

Từ Ngọc Mẫn vội vàng bắt lấy tay Long Thần Dục chuẩn bị chạm đến ngực, thình lình lại bị một bàn tay to lớn nắm lấy khuôn ngực trắng hồng, nàng cũng bị kéo vào một vòng ôm dày rộng nóng cháy.

Nàng không khỏi phát ra một tiếng thở nhẹ, muốn ngăn cản phóng đãng của hắn.

"Chớ chọc bổn vương tức giận." Long Thần Dục âm trầm nói nhỏ bên tai nàng.

Tay Từ Ngọc Mẫn dừng lại, dưới hành động càng ngày càng tức giận của hắn, mang theo chút rên rỉ cùng cầu xin, mở miệng nói: "Đừng ở đây. . . . . ." Xe ngựa đang đi trên đường lớn, chung quanh còn có thị vệ hộ vệ, điều này sao nàng có thể chịu nổi?

Long Thần Dục buông quả anh đào trên đỉnh núi tuyết ra, với tay tháo váy trong của nàng, miệng khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Bổn vương có chừng mực, nàng nghe lời là được."

Lúc này Từ Ngọc Mẫn không dám chọc hắn, sợ hắn thật sự liều lĩnh tùy hứng làm càn.

Long Thần Dục nhanh chóng lột sạch nàng, từ trong đống quần áo chuẩn bị cho nàng lấy quần lót ra, cho nàng thay. Từ Ngọc Mẫn mím môi dưới, vì hắn thay từng món quần áo cho mình mà tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hình ảnh hai người từng điên cuồng triền miên, từng cảnh từng cảnh hiện lên trong đầu, nàng cho là mình đã buông, nào ngờ từng chút từng chút đã gieo vào trong đầu.

Thay cả bộ quần áo cho nàng, trán Long Thần Dục toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Thê tử xinh đẹp thơm tho ngay bên người, hắn lại không thể chạm đến nàng, thật sự quá giày vò. Đêm qua hắn ngóng trông đến hừng đông, hiện tại hắn lại ngóng trông trời mau tối.

Từ Ngọc Mẫn thành thật làm tổ trong lòng hắn, động cũng không dám động, giờ này khắc này nàng hiểu rõ tình trạng thân thể hắn, vật cứng rắn đặt giữa hai đùi nàng đang kêu gào khát vọng.

Đầu Long Thần Dục kề lên trán của nàng, giọng nói nhuốm đầy dục vọng và đè nén, ra lệnh cho nàng, "Lấy nó ra."

Theo ánh mắt hắn Từ Ngọc Mẫn nhìn thấy vật gì đó, tim đập thình thịch, nhưng vẫn thuận theo tháo đai lưng của hắn, lôi cái vật đáng xấu hổ ấy ra.

Long Thần Dục được đôi tay ngọc mịn màng của nàng giải tỏa, xả xong liền hung hăng hôn nàng một ngụm, cuối cùng hung tợn nói bên tai nàng: "Trước cứ vậy đã, buổi tối sẽ lại trừng trị nàng."

Từ Ngọc Mẫn không khỏi rùng mình một cái, kinh hoàng ngước mắt nhìn hắn.

Long Thần Dục lạnh lùng trừng nàng, "Chồng vừa xoay lưng liền bỏ trốn, nàng cho là bổn vương sẽ tha thứ cho nàng?"

Từ Ngọc Mẫn nhất thời cúi đầu không nói.

Long Thần Dục không nói nữa, chỉ ôm nàng vào lòng thật chặt không rời.

Mẫn nhi, rốt cục bổn vương cũng tìm được nàng rồi. . . . . .

Mùa đông trời tối sớm, người đi đường liền sớm tìm nơi ngủ trọ.

Đoàn người Long Thần Dục vẫn như trước bao một viện trong khách điếm, không cho người ngoài quấy rầy.

Từ lúc tìm nơi ngủ trọ, tâm trí Từ Ngọc Mẫn liền có chút không yên.

Nàng biết màn đêm buôn xuống đại biểu cho điều gì, cử chỉ trên xe của nam nhân kia đã nói rõ đêm nay hắn khẳng định sẽ không dễ buông tha nàng. Nhưng nàng thật có chút không chịu nổi hung ác của hắn, nhưng nay hắn là dao thớt, nàng là thịt bò, nên làm thế nào cho phải?

Rõ ràng nàng sinh ra và lớn lên tại dân gian, sống trong giang hồ, vì sao lại cố tình bước chân vào triều đình hoàng gia như vực sâu kia?

"Ăn cơm, lúc giữa trưa thấy nàng ăn chưa được vài miếng." Long Thần Dục gắp đồ ăn để vào trong đĩa trước mặt nàng, nói tương đối bất mãn.

Từ Ngọc Mẫn cười khổ trong lòng, lúc này sao nàng có khẩu vị chứ?

Tất nhiên Long Thần Dục biết trong lòng nàng giờ đang thắp thỏm không yên, nhướng mày liếc xéo nàng một cái, khẽ cười nói: "Nàng ngoan ngoãn nghe lời, bổn vương sẽ không quá ép buộc nàng."

Từ Ngọc Mẫn rùng mình, nắm chặt đũa trúc trong tay, buộc chính mình nhét cơm vào miệng, tuy rằng nàng thấy nhạt như nước ốc, thực không có mùi vị gì.

Cho dù có miễn cưỡng chính mình, cũng khó khăn lắm mới ăn được hơn phân nửa bát rồi thật sự nuốt không vô, chỉ có thể từ bỏ.

Long Thần Dục nhìn nhìn bát của nàng, hơi nhíu mày, rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi ă