
rung tâm mua sắm, em không ngừng tự thuyết phục bản thân, em không ham hư vinh, không cần dựa vào mấy món đồ hiệu để giữ thể diện. Mỗi lần nhìn thấy cảnh một gia đình quây quần bên mâm cơm em lại phải tự nói với mình, chồng em đang bận rộn vì người nghèo, em không thể kéo anh ấy ra khỏi những con người đáng thương đó được. Em không yêu tiền nhưng em sợ cảnh rỗng túi. Tuy rằng em độc lập nhưng cũng rất sợ cô đơn. Lý Hách, em không cố gắng được nữa, nếu cứ tiếp tục níu giữ cuộc hôn nhân này có lẽ em sẽ phát điên mất. Còn anh, nếu không phải bị em làm cho phải bỏ qua lý tưởng của mình thì cũng sẽ bắt đầu thấy thống hận hôn nhân. Bất kể là kết quả nào thì em cũng không muốn. Cho nên em quyết định, bất kể anh có đồng ý hay không thì em vẫn phải kết thúc cuộc hôn nhân này. Vẻ mặt cô vô cùng cương quyết… Anh rất sợ hãi, cảm giác lạnh lẽo không biết từ đâu ập tới, bủa vây tim anh. Anh kinh hoàng, thất thố, vô cùng e sợ, lo lắng, lần đầu tiên anh cảm thấy mất hết tự tin - Anh không ly hôn đâu, tuyệt đối không! Anh ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, hôn lên mắt cô, hôn lên đôi môi nứt nẻ của cô nhưng muốn chứng minh điều gì đó Nếu những lần cô nói trước kia đều là nghiêm túc vậy thì lần này cũng sẽ như trước, anh sẽ có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý. Anh không muốn rời bỏ cô, không muốn chia tay cô, anh thực sự yêu cô, có lẽ… yêu không đủ hoặc cách yêu sai rồi nhưng anh sẽ sửa, anh sẽ cố gắng, anh sẽ chứng minh… Cô lắc đầu, hiểu rằng có nói gì nữa cũng vô dụng: - Lý Hách! - Anh đây! - Anh lên đây, ôm em ngủ được không? Yêu cầu bất ngờ này của cô khiến anh ngẩn ra. Cái này có phải chứng tỏ rằng anh đã thuyết phục được cô? Cô sẽ không muốn ly hôn nữa? Đúng rồi! Dương Dương chính là người rất dễ mềm lòng, chỉ cần nói mấy câu là anh sẽ thuyết phục được cô, sau này anh sẽ biểu hiện thật tốt để cô hiểu rằng tình yêu anh dành cho cô không chỉ là những lời chót lưỡi đầu môi. - Được! Anh vội vã lên giường, ôm chặt cô từ phía sau, hai người nằm sát bên nhau trên chiếc giường đơn. - Sau này đối xử với em như bạn bè đi, em rất nhớ những ngày tháng trước khi chúng ta kết hôn Cô lặng lẽ nói - Anh sẽ đối xử tốt với em, tốt hơn bạn bè nhiều Cô mỉm cười không nói gì thêm, sau đó khẽ nhắm mắt lại, chuyên chú hưởng thụ cảm giác ấm áp mà anh mang đến.
Dương Dương để lại tờ đơn xin li hôn rồi xách hành lý rời khỏi ngôi nhà cô đã gắn bó bao năm qua
Sau đó, cô đến công ty của cha chồng. Thư ký yêu cầu cô chờ một lúc rồi mới cho cô vào. Cô không nhanh không chậm đi vào, đứng thẳng trước bàn làm việc, cùng cha chồng bốn mắt nhìn nhau, cẩn thận nhìn rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt ông. Cô rất ít khi nhìn ông chăm chú như vậy, không, phải nói rằng đây là lần đầu tiên cô nhìn cha chồng một cách cẩn thận như vậy Ông và Lý Hách trông rất giống nhau, lông mày đậm, mắt sâu mà đầy năng lượng, nhìn càng lâu lại càng bị hấp dẫn nhưng mà điểm giống nhau nhất chính là sự tự tin, như thể rằng cho dù trời sập thì bọn họ cũng không sợ Cha chồng cô là một nhân vật mang tính truyền kì, trên thương trường chẳng ai là không biết đến câu chuyện kì tích của ông. Cô vốn không mấy tin vào kỳ tích nhưng cô tin tưởng vào sự kiên định. Người đàn ông kiên định, có bản lĩnh thì trong hoàn cảnh khó khăn cũng sẽ bộc lộ được tài năng. Quá khứ của ông là sự nỗ lực lớn để có thể trở thành Lý Minh của ngày hôm nay. Lý Hách cũng là người đàn ông như vậy, tuy rằng anh không đi chung đường với ông nhưng cô luôn tin, Lý Hách có thể sáng tạo nên một kì tích khác. Lúc Dương Dương quan sát ông, Lý Minh cũng quan sát cô. Cô không đủ bắt mắt, dung mạo so với người yêu cũ của Lý Hách đương nhiên là thua thảm hại. Bởi vậy nghe tin Lý Hách muốn kết hôn với cô, ông và vợ đã cùng nghĩ rằng đây là quyết định lúc nóng giận của Lý Hách. Nhưng ba năm trôi qua, qua mỗi lần “không thể không” tiếp xúc, ông đã dần dần đồng ý rằng Lý Hách yêu Dương Dương không phải là chuyện bất ngờ, cô ấy là người phụ nữ đáng để được yêu thương, trân trọng. Cô không đẹp nhưng thanh tú, thoải mái. Cô không đủ kiều diễm nhưng lại dịu dàng như nước. Có loại phụ nữ xinh đẹp như hoa nhưng cô lại giống như cỏ thơm trong rừng, càng tiếp xúc càng khiến người ta cảm thấy thoải mái cho nên tuy rằng ông không nói gì nhưng trong lòng ông đã chấp thuận cô con dâu này từ lâu - Sao đột nhiên tới đây? Ông rời khỏi bàn làm việc rồi đưa Dương Dương ra bàn trà ngồi - Con muốn nói với cha một việc! - Chuyện gì? Cô nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ một hồi rồi mới nói: - Con không hiểu Lý Hách, không hiểu vì sao anh ấy giúp người khác rồi sẽ thấy vui vẻ, cũng không hiểu vì sao không thu tiền của bọn họ mà anh ấy vẫn có thể cảm nhận được thành công. Nếu là con, con cần cơm no áo ấm, muốn lúc nào cũng có thể đến trung tâm thương mại shopping thỏa thích mới vui vẻ, muốn nhiều người khích lệ tác phẩm của con rất hay, ông chủ trả tiền nhuận bút cao mới có cảm giác thành công. - Ý là lấy Lý Hách nên con không được ăn no mặc ấm, được vui vẻ như con mong muốn Là mỉa mai sao? Cô nghĩ, đúng thế, thật quá mỉa mai cho mình khi xưa đã không biết trờ