XtGem Forum catalog
Đành Buông

Đành Buông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322984

Bình chọn: 8.00/10/298 lượt.

o anh lại khắc sâu trong lòng. Cô không nói nhưng tình cảm sâu sắc đó chẳng ai có thể phủ nhận. - Bác sĩ, tôi mệt quá... Cô nhắm mắt lại. Biết Dương Dương không muốn bàn luận tiếp, anh kéo chăn lại giúp cô rồi nói: - Vừa rồi chồng cô gọi tìm cô, tôi nhận và nói cho anh ấy rằng cô vừa được phẫu thuật xong, chưa tỉnh lại, có thể thấy anh ấy rất lo lắng. Cho anh ấy thêm một cơ hội đi, hai người nói chuyện tử tế với nhau. Cô không đáp, quay đầu đi, một giọt nước mắt trong veo lặng lẽ thấm ướt gối đầu. *** Cô ngủ cũng chẳng bao lâu, Dương Dương nghĩ vậy Ác mộng liên tục ập đến, cô mơ thấy tiếng trẻ con khóc, mơ thấy mình và tên trộm bốn mắt nhìn nhau nhưng đến cuối cùng thì là cô gào khóc, lạc cả giọng mà gọi tên Lý Hách nhưng… quay đầu nhìn lại, cô lại thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Lý Hách và Nghiêm Hân. Cô vội mở bừng mắt, người đàn ông bên giường không phải là bác sĩ đáng tin cậy nữa mà là luật sư ác độc Phát hiện Dương Dương đã tỉnh lại, Lý Hách vội đứng lên, bàn tay rộng lớn phủ lên trán cô, lau đi mồ hôi tứa ra vì ác mộng của cô - Dương Dương, em có ổn không? Anh xin lỗi Lại là xin lỗi, thật hối hận không ghi âm lại, trong ba năm hôn nhân anh đã nói xin lỗi bao nhiêu lần Anh luôn nói xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi… mà cô thì mãi mãi tức giận, tức giận, tức giận... Anh rất kiên nhẫn, có thể tiếp tục cho cô cáu giận nhưng cô đã đi đến giới hạn, cô không bao giờ muốn nghe những lời xin lỗi của anh nữa - Không sao. Cô đáp, sau đó thầm nghĩ: đây sẽ là lần tha thứ cuối cùng Thấy Dương Dương cựa quậy định ngồi dậy, Lý Hách vội bước đến kê lại gối đầu để cô dựa vào cho thoải mái - Anh không nhận được điện thoại, không biết em lại gặp chuyện nghiêm trọng như vậy - Vâng, em biết, anh đang họp với Nghiêm Hân. Cô gật đầu đáp rất khách khí. Là họp hay ôn chuyện cô đều không dám chắc chắn, chỉ là cô không muốn cãi nhau mà cũng chẳng còn sức để cãi nhau - Em biết Nghiêm Hân? Anh nhíu đôi mày rậm, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô, có chút nghi ngờ - Vâng, biết một chút. Anh đặc biệt phá lệ vì cô ấy mà nhận án li hôn, giữa hai người… có chút quá khứ Cô vẫn nói rất khách khí bởi cô vẫn không chắc chắn được giữa bọn họ là quá khứ hay vẫn còn dư âm đến bây giờ Lí Hách ngồi bên giường bệnh, cúi đầu, thở dài: - Đáng lẽ anh nên sớm nói cho em biết - Không sao đâu, chuyện nên biết em đều biết rồi Về phần những chuyện không nên biết, thôi đi, cô cũng chẳng còn lòng dạ nào để truy cứu nữa - Em hiểu lầm gì đó đúng không? - Em nên hiểu lầm cái gì? - Tình cảm của anh và Nghiêm Hân, anh thề, đó là quá khứ Đồ ngốc, thề thốt rồi sẽ ứng nghiệm, anh không nên nói chắc chắn như vậy Dương Dương nhìn lại Lí Hách. Xác định rồi lại xác định, anh quả thực là một người đàn ông rất tốt, biết rõ là không yêu nhưng vẫn không muốn nói những lời làm tổn thương cô. Dù chỉ cần xoay người là có thể nắm lấy bàn tay người anh yêu nhưng anh vẫn luôn do dự, chỉ sợ cô đau lòng. Nói sang chuyện khác, cô hỏi anh: - Lý Hách, có nhớ em đã từng hỏi anh, vì sao anh thích giúp đỡ những người yếu thế không? Đó là chuyện rất phí công nhọc sức, giúp người yếu thế chẳng những đắc tội với những thế lực lớn mà bản thân còn chẳng có chút lợi ích thực tế nào - Nhớ, anh đã trả lời rằng anh mong tất cả mọi người đều được hạnh phúc vui vẻ. - Lúc đó em nói với anh, trên đời này có người vì hạnh phúc của người mà làm lý tưởng thì chỉ có hai, một là vĩ nhân, hai là Lý Hách. Khi đó đang yêu đương, cái gì cũng có thể nói được, hơn nữa mỗi câu nói đều vô cùng chân thành, chẳng chút giả dối - Anh nhớ Khi đó anh đã nghĩ, nếu không lấy cô gái coi anh như vĩ nhân này thì anh còn có thể lấy ai? Bọn họ nhanh chóng kết hôn, câu nói kia là mấu chốt. - Nhưng anh thực sự cảm thấy ai cũng có thể được hạnh phúc, vui vẻ sao? Dương Dương khe khẽ lắc đầu, cô nói tiếp: - Không có đâu, A vui vẻ thì B sẽ không hạnh phúc. Như là cô gái bị tai nạn được bồi thường? Vậy lái xe sẽ không vui. Cô gái bị xâm hại giành được sự công bằng thì người cha mất nhân tính sẽ mất danh dự. Tình nhân vui thì vợ sẽ không hạnh phúc. Thế giới này sẽ không thể có chuyện mọi người đều được hạnh phúc đâu anh. - Cho nên? Anh không hiểu vì sao cô lại nhắc tới điều này - Cho nên? Anh không hiểu vì sao cô lại nhắc lại chuyện này - Cho nên khi anh giúp người ngoài miễn phí, bọn họ vui vẻ thì em nhất định sẽ phải vì tiền thuê nhà, tiền lương tháng sau mà phiền não. Anh muốn giúp bạn gái cũ, cô ấy lấy được tự do thì em sẽ vì sự ghen tuông không lí trí mà đau lòng. Đây là điều khác biệt giữa chúng ta, em không đủ lương thiện, cũng không thể vì người khác hạnh phúc mà mình hạnh phúc, em không có cách nào tươi cười vì người khác mà quên đi sự đau khổ của mình, xin lỗi… Lý Hách, em không phải là anh. Anh lẳng lặng nghe, hồi lâu sau mới khẽ nói: - Dương Dương, xin lỗi em Anh nắm tay cô nhưng cô không nắm lại tay anh, bàn tay nhỏ bé của cô lạnh lẽo thấu đến tận tim anh. - Đừng nói xin lỗi nữa. Em bắt đầu hận ba chữ “không sao đâu”. Thực ra em cảm thấy có sao, chẳng qua chỉ là em cố gắng tự thuyết phục mình rằng, người đàn ông này là d