
t bên, như là ghi chép trên đó
không hề liên quan đến hắn.
Trong đầu Tần Mặc Nhiên bỗng nhiên có cảnh báo, cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ Đường Lăng còn có con
bài nào chưa lật mà mình không biết? Lão Các quăng mạnh tài liệu trong tay, nhìn về phía Đường Lăng, phẫn nộ quát:
"Súc sinh! Đây là cái gì?"
Đường Lăng hình như đã sớm dự liệu được tình huống này, mặt mày cao ngạo lập tức khiêm tốn vạn phần, cung kính nói:
"Lão Các, tôi đã sai lầm rồi, người đừng vì tôi mà bực bội, chọc tức thân thể mình”
Lão Các nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. “Thí” phát triển đến bây giờ không thể thiếu được sự tham dự của Đường gia. Nhìn Đường Lăng, lời nói có chút xót xa:
"A Lăng, cậu vì lợi ích gia tộc điều này dễ hiểu, nhưng trước hết cậu phải nhớ kỹ, cậu là một thành viên của Thí!"
"Lão các dạy phải, A Lăng biết sai rồi" .
Sau đó cúi người cung kính mời trà lão Các. Thấy thế, sắc mặt lão Các mới
dễ chịu một chút. Ngũ đại trưởng lão nhìn lão Các một cái, vừa nhìn về
phía Huyết Y, cho đến khi thấy được hai người gật đầu, bọn họ mới dám
viết. Kết quả là sự nhất trí lạ thường. Chữ viết mờ ám trên giấy ghi Tần Mặc Nhiên là tông chủ, còn Đường Lăng là phó tông chủ.
Mọi người ngồi dưới đều biết, “Thí” thành lập trăm năm qua chưa bao giờ có phó
tông chủ. Nhưng hôm nay thế này, chắc là để trấn an Đường Lăng cùng với
tập đoàn tài chính Đường Thị đứng sau lưng anh ta mà thôi. Một chính một phó, nhìn như chỉ kém một chữ, nhưng thực chất về quyền hành thì kèm
không phải chỉ có một hai điểm.
Huyết Y xoay đầu nhìn Đường Lăng, giọng nói thô dát chói tai:
"Cậu có gì dị nghị không?"
"Không có!" Đường Lăng lưu loát rõ ràng trả lời, lại làm cho mọi người trong hội trường ngẩn ngơ.
Tất cả mọi người đều nghĩ tới Đường Lăng sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng
thật không ngờ là như thế. Hình như là. . . rất sảng khoái nhận thua.
Chuyện tiếp theo Tô Ca thấy không rõ ràng, chỉ vì cô cảm thấy đầu có chút
choáng váng, càng ngày càng choáng váng, tầm mắt mọi người đều hướng lên trên đài, hình như có người nào đó nói mấy câu, sau đó tiếp tục tiến
hành nghi thức nào đó.
Thân thể Tô Ca mềm nhũn, chỉ cảm thấy nếu
không được ra ngoài nói chuyện thì cô sẽ phát điên mất. Đám người chẳng
biết tại sao đứng lên hết, đầu lại càng choáng váng hơn. Tô Ca lảo đảo
đứng lên từ chỗ ngồi. Đi đến cửa sổ, nghĩ kĩ rồi mới lên tiếng.
Vừa đi đến bên cửa sổ thì cô nghe thấy có người gọi, quay đầu nhìn thấy Trăn Mặc, cô hít một hơi dài. Tô Ca nói:
"Trăn Mặc, đỡ tôi đi toilet." Cô muốn dùng nước lạnh hắt lên mặt để mình tỉnh táo.
Trăn Mặc thấy thế đi đến đỡ Tô Ca. Lúc này hội trường lại vang lên tiếng ầm ĩ giống như là hoan hô, đám người chẳng biết tại sao lại di chuyển đến
đài cao. Nhốn nháo đầu người màu đen lộm nhộm chặn hai người lại. Trăn
Mặc đỡ Tô Ca đi đến toilet . Tần Mặc Nhiên nhìn thấy một màn này, sâu
trong mắt là lạnh như băng. Khẽ nhếch môi, giật giật, nhưng cuối cùng
lại không phát ra âm thanh. Chỉ là không có ai nhìn thấy trong ống tay
áo tây trang, đôi bàn tay đã nắm thành quyền, nắm chặt lấy nhau.
Trăn Mặc đỡ Tô Ca đi toilet, chân Tô Ca mềm nhũn như không có lực, nửa người như là ngã trên người Trăn Mặc, mùi thơm đặc biệt của phụ nữ đi vào
trong mũi, sắc mặt lạnh nhạt của Trăn Mặc cũng không làm chủ được mà tự
nhiên đỏ ửng. Hình như. . . . Từ nhỏ đến lớn, trừ người mẹ trong trí nhớ ấm áp và Khánh Hương ra, cậu không có lúc nào gần gũi phụ nữ như thế.
Phụ nữ, thân thể rất mềm mại, thích khóc, rất nhát gan, lại rất đần. Những
thứ đấy là do người trong lòng này mà biết được. Nghĩ đến đây, khóe môi
Trăn Mặc không nhịn được mà hiện lên nụ cười chua sót. Mười chín năm,
mình chỉ tiếp xúc với đàn ông, những người đàn ông mình dạng người nhưng lại làm ra không ít chuyện giống như là cầm thú. Nhìn nhiều nhất chính
là vật xấu xí ghê tởm buồn nôn dưới háng bọn họ. Nhìn bọn họ vào trong
thân thể mình giống như là mũi tên bằng gai, lại ra, rồi lại vào. Nghe
bọn họ kêu hoặc là cao vút, hoặc là thô thiển, cậu chỉ có thể lấy móng
tay đâm sâu vào lòng bàn tay, để cho mình có thể giữ được ý thức tỉnh
táo. Tự nói với mình, một ngày nào đó cậu sẽ được làm người bề trên! Một ngày nào đó, cậu sẽ khiến những người súc sinh làm nhục mình trả giá
gấp trăm nghìn lần! !
Thấy thân thể mềm mại trong người lại lả đi thêm. Trăn Mặc mới từ trong suy nghĩ đen tối tỉnh táo lại. Nhìn Tô Ca
hai mắt đã như sương mù, không tỉnh táo, trong lòng cả kinh.. Ngừng bước chân, vỗ má Tô Ca:
"Bạch Luyện, cô làm sao vậy? Mau tỉnh lại!"
Tô Ca mơ màng bị đánh thức, thấy trong con ngươi Trăn Mặc đầy lo lắng, gắng sức rặn ra nụ cười nhạt:
"Tôi không sao, đầu có chút choáng váng mà thôi, anh đỡ tôi đến toilet để dùng nước rửa mặt là tốt rồi" .
Trăn Mặc gật đầu, đỡ Tô Ca đi tiếp, dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng hai
người trong hành lang tối đen bị trưởng lão thấy được. Ánh đèn chớp lên, bóng người hoang mang rối loạn, lại có cảm giác yêu ma quỷ quái hoành
hành.
Sắp đi tới toilet, thần kinh Trăn Mặc bỗng căng thẳng,
trong đầu đột nhiên dâng