
ếng chuông báo tin nhắn MSN, anh vội lôi điện thoại ra,
là tin nhắn từ Hiểu Khiết: “Tom, thật ngưỡng mộ, bạn bè tôi đều tìm thấy hạnh phúc của mình, tôi sắp quên cảm giác yêu đương rồi.”
Thang Tuấn mỉm cười, quyết định chưa lại gần cô vội, nhắn tin trả lời cô: “Tôi nghĩ, khi gặp được người mình thích, trái tim sẽ đập rất
nhanh, thậm chí đầu óc cũng chẳng thể nghĩ được gì nữa, chỉ muốn gặp
người ấy thì nhất định sẽ gặp được thôi.”
Lập tức Hiểu Khiết đáp, “Nếu có một người như vậy, khiến tôi luôn phải dõi theo, chắc tôi sẽ không cô đơn như thế này.”
ThangTuấn để ý thấy một cửa hàng bán kem trên đường, lại gửi một tin
nhắn, “Hay là ăn một cây kem cho đầu óc tỉnh táo hơn? Mặc dù sẽ không
ngon như kem ở Anh, nhưng cũng làm cô khá hơn đấy.”
Hiểu Khiết ngẩng lên, mỉm cười bước về phía quán kem bên đường, mua
cho mình một chiếc. Thang Tuấn đứng ngay phía sau cô, nhìn cô ăn mà thấy vui vẻ.
Hiểu Khiết gửi tin tới, “Hình như có dễ chịu hơn rồi.”
Mưa càng lúc càng lớn, cô đứng dựa vào chiếc cột dưới mái hiên. Một chiếc
xe ô tô đang bon bon tới, dừng ngay bên cạnh Hiểu Khiết, có cô gái chạy
từ phía sau tới, ngồi lên xe, tặng anh chàng cầm lái một nụ hôn nhẹ.
Hiểu Khiết nhìn hai người xa lạ mà ngưỡng mộ, khẽ thở dài. Cô vừa đi
về phía trạm xe bus, vừa gửi tin nhắn, “Đài Bắc đang mưa to lắm, giá như có người yêu lái xe đến đưa tôi về nhà thì tốt quá.”
Thang Tuấn nhận được tin nhắn, đứng đợi đèn chuyển xanh trước vạch
sang đường, do dự không biết có nên đi tìm Hiểu Khiết hay không.
Cô lại gửi tiếp một tin nhắn, “Lúc còn trẻ, thích một người thật dễ
dàng. Nhưng đời rồi lại thấy bắt đầu một tình yêu khó lắm nếu không
biết ngày mai sao. Bắt đầu quan tâm xem đối phương có năng lực hay
không, có giúp đỡ được mình trong công việc hay không. Phụ nữ đều rất
thực tế nhỉ?”
Thang Tuấn trả lời, “Nhưng mà khi tình yêu thực sự đến, liệu còn nghĩ được nhiều như thế?”
Hiểu Khiết đáp, “Không biết nữa.”
Một chiếc xe bus chạy lại, Hiểu Khiết ngẩng đầu lên nhìn.
Thang Tuấn gửi đi một tin nhắn thăm dò, “Nếu có một người con ti có
thể mang đến cho cô cả tình yêu và công việc, còn sẵn sàng bất chấp mọi
thứ để thổ lộ với cô, cô có nhận lời không?”
Đèn chuyển sang màu xanh, anh nhìn thấy Hiểu Khiết cởi áo khoác chùm
lên đầu tránh mưa, xếp hàng chuẩn bị lên xe bus. Thang Tuấn thoáng cuống quít.
Hiểu Khiết gửi tin tới, “Nếu như có một người con ti tốt như vậy, tại sao anh ta lại chọn một người bình thường như tôi?”
Anh đọc tin nhắn, vui mừng ngẩng lên, sải bước về phía cô, gọi lớn: “Hiểu Khiết!”
“Hiểu Khiết!” Cũng một tiếng gọi lớn hơn vang lên, là Giai Nghi.
Hiểu Khiết quay đầu nhìn về hướng bạn. Xe của Tiểu Mã vượt lên xe bus rồi dừng lại, Giai Nghi thò đầu khỏi cửa sổ, vẫy tay: “Mưa to quá, để
bọn tớ đưa cậu về nhà luôn.”
Hiểu Khiết vui sướng chùm áo khoác, giẫm qua các vũng nước chạy về phía ô tô.
Thang Tuấn cầm ô nhìn Hiểu Khiết biến mất trước mắt, định kêu tên cô
mà không sao mở miệng được. Anh thấy cô vui vẻ ngồi vào xe của Tiểu Mã,
cho đến khi xe của Tiểu Mã đã đi khuất, anh vẫn đứng ngây tại chỗ cũ.
Thang Tuấn phì cười, anh và HiểuKhiết chỉ còn cách nhau vài bước
chân. Cúi đầu xuống nhìn điện thoại, anh viết, “Trong mắt mọi người, có
thể cô rất bình thường, nhưng những điều bình thường nhỏ nhặt ấy lại có
thể làm rung động trái tim hoàng tử. Hoặc cũng có thể, hoàng tử ở ngay
bên cạnh nhưng cô vẫn chưa phát hiện .”
Ánh trăng đan xen ánh đèn giữa dòng xe cộ tấp nập, cảnh đêm Đài Bắc
lộng lẫy như trong mộng. Tử Tề và Quý Tinh ngồi trong xe, cùng thưởng
thức khung cảnh bên ngoài.
Tử Tề nhìn Quý Tinh đầy âu yếm, cô hỏi: “Anh có thích nhà hàng tối nay không?”
Tử Tề đáp: “Cũng không tồi.”
Quý Tinh kể: “Lần trước họp với nhà sản xuất, em đã ăn ở đây. Em thấy rất được nên cứ muốn tìm dịp nào đó rủ anh đến lần nữa.”
Tử Tề cười: “Không phải lấy lòng anh. Em sợ cánh nhà báo chụp được, nên không thích ăn tối bên ngoài mà.”
Quý Tinh nói: “Ăn ở nhà rồi gọi đồ ăn nhanh xung quanh, luẩn quẩn cũng chỉ có mấy quán, em sợ anh sẽ chán!”
Tử Tề cảm nhận được sự quan tâm của Quý Tinh, dịu dàng với cô: “Ngày
Valentine là ngày siêu thị Bách Duyệt khai trương lại, em đến giúp anh
nhé. Sau khi hoạt động đó kết thúc, chúng ta cùng đón Valentine.”
Quý Tinh chợt sựng người lại, “Hôm đó em có hoạt động rồi, mà cũng là hoạt động của Hải Duyệt.”
Tử Tề vô cùng bất ngờ: “Người đại diện dịp Valentine của Hải Duyệt là em? Sao anh không nghe nói gì hết vậy?”
Quý Tinh trả lời: “Trước khi anh gọi cho em, chính là lúc em đang bàn về kế hoạch hợp tác này.”
Tử Tề ngập ngừng một lát, “Chỉ mới bàn thôi mà, vẫn chưa ký phải
không? Em có thể nói với quản lý là muốn ký với anh, có được không?”
Quý Tinh rất khó xử: “Amy có lẽ sẽ không chấp nhận đâu…”
Tử Tề chau mày lại, anh nhìn cô khó hiểu: “Tại sao?”
Quý Tinh vô cùng bối rối: “Một đằng là mặcváy dạ hội làm người đại
diện cho hoạt động Valentine của trung tâm thương mại, một đằng là mặc
tạp dề tham gia hoạt động khai trương của một siêu thị. Tử Tề, phía công ty…”
“Phá lệ