
o cửa sổ, nhìn
dòng xe cộ tấp nập đi lại như mắc cửi bên ngoài. Thời điểm buồn chán
không biết làm gì, anh cầm điện thoại vào blog của Hiều Khiết.
Bài viết mới nhất của cô đã đăng, tiêu đề là “Đợi hoàng tử trong lễ Valentine”.
Công chúa Bạch Tuyết, nàng Lọ Lem, cô bé quàng khăn đó… từng bức ảnh
chụp mặt tiền trưng bày lần lượt hiện ra trước mắt Thang Tuấn.
Anh vừa xem vừa gật gù tán thưởng, “Bravo…”
Đang cười tít mắt, kéo trang web xuống dưới, nụ cười trên mặt chợt cứng đờ.
Bức ảnh cuối cùng là hình chụp gian trưng bày Tử Tề ôm Hiểu Khiết.
Bên dưới dòng chữ: “Tôi không phải công chúa, nhưng bất ngờ gặp được một chàng hoàng tử, như đang nằm trong một giấc mơ cổ tích. Không biết
hoàng tử thực sự của tôi bao giờ mới xuất hiện đây?”
Anh hơi chau mày lại.
Biển chỉ dẫn trên đường cao tốc viết “Airport”, taxi ra khỏi đoạn đường giao nhau, sân bay đã ở gần ngay trước mặt.
Hiểu Khiết và Giai Nghi đang ngồi ăn cơm tại nhà ăn nhân viên, trên
tivi đang phát chương trình trả lời phỏng vấn mà Hiểu Khiết là phát ngôn viên của công ty.
Giai Nghi khen: “Thể hiện cũng khá đấy!”
Hiểu Khiết nói: “Đấy là nhờ ống kính không quay cả người thôi, chân tớ lúc đó lẩy bẩy không tả được.”
Hai cô đang vui vẻ chuyện trò về buổi phỏng vấn, điện thoại của Hiểu
Khiết bỗng đổ chuông. Cô nhấc máy, cất giọng ngọt ngào, “A lô?”
Đầu dây bên kia có vẻ mất kiên nhẫn, “Tôi là Cao Tử Tề, cô đang ở đâu?”
HiểuKhiết bất ngờ, sao anh ta lại biết số di động của cô?
Cô khẽ đáp: “Nhà ăn nhân viên.”
Tử Tề ra lệnh: “Mười phút, đến ngay chỗ đu quay.”
“Vì s…” Hiểu Khiết còn chưa hỏi hết, Tử Tề đã cúp máy.
Giai Nghi tò mò: “Ai vậy?”
Hiểu Khiết nhìn điện thoại, thật kỳ quặc: “Cao Tử Tề.”
Giai Nghi ngạc nhiên: “Anh ta tìm cậu làm gì? Thế nào anh ta lại có
số của cậu À! Hai người không phải thực sự…” Giai Nghi ám muội nhìn cô
bạn.
Hiểu Khiết trừng mắt: “Cậu hoang tưởng đấy à, chắc là công việc của
siêu thị Bách Duyệt thôi!” Cô vội ăn nốt chỗ sa lát rồi nhanh chân rời
đi.
Chiếc đu quay phải chứa được mấy chục người nổi bật giữa quảng
trường. Tử Tề ngồi trên một con ngựa gỗ, nét mặt căng thẳng. Anh thấy
Hiểu Khiết đang chạy đến.
“Có chuyện gì vậy?” Hiểu Khiết hổn hển hỏi.
Tử Tề nghiêm giọng nói: “Tin tức mới nhất, lễ Valentine của trung tâm thương mại Hải Duyệt sẽ tổ chức tại đây. Hôm đó còn mở một phố ẩm thực ở tầng hầm nữa.”
Hiểu Khiết lập tức kêu lên: “Thế thì chẳng phải mọi người sẽ qua phố ẩm thực hết sao?’
Tử Tề gật đầu, “Đúng vậy, Tử Hảo cố tình, nhằm gây khó dễ cho buổi khai trương của siêu thị Bách Duyệt.”
Hiểu Khiết mím môi, “Xảo quyệt!”
Tử Tề ngồi trên con ngựa gỗ, ra hiệu bảo Hiểu Khiết ngồi cạnh, nói
tiếp: “Tôi hy vọng cô có thể nghĩ ra một đối sách tốt. Những ý tưởng
thiết kế cửa sổ trưng bày dịp Valentine và chú hề cho lễ hội đón năm mới của cô đều rất hay. Thử nói xem, cô nghĩ thế nào về lễ khai trương siêu thị Bách Duyệt vào ngày Valentine?”
Hiểu Khiết lúng túng đáp: “Từ khi đến công ty làm việc, mỗi năm vào
dịp Valentine, tôi toàn ở lại công ty tăng ca với Giai Nghi. Dịp
này…kinh nghiệm của mấy người có tiền như anh hẳn phải phong phú hơn tôi chứ!”
“Tôi?” Tử Tề cười khổ, “Bạn gái ư, cô ấy chưa bao giờ đón Valentine với tôi.”
Hiểu Khiết thoáng bất ngờ, thì ra Tử Tề đã có bạn gái rồi. Nhưng một
người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có như anh, có bạn gái rồi cũng là
điều bình thường.
Tử Tề nhìn đu quay khổng lồ đang được bảo dưỡng phía xa, nỗi khổ tâm
khó nói dâng lên. Valentine năm nào cũng vậy, chưa bao giờ anh được cùng cô ấy thưởng thức một bữa tối dưới ánh nến lung linh, chưa bao giờ được cùng cô ấy trải qua một đêm tình yêu lãng mạn.
Trời đã về đêm, máy bay hạ cánh.
Thang Tuấn kéo hành lý, bước ra từ cửa chính sân bay, vẻ tuấn tú khôi ngô của anh khiến biết bao cô gái không thể không quay sang liếc trộm.
Một chiếc ô tô cao cấp đã đợi sẵn, lái xe nhìn thấy Thang Tuấn, lập
tức mở cửa. Anh mỉm cười gật đầu với lái xe, ngồi vào trong gọi điện cho mẹ, “Mẹ, con đến Đài Bắc rồi. Vâng, con đã xem tài liệu của các trung
tâm thương mại mẹ gửi. Mẹ yên tâm đi, con sẽ đánh giá cẩn thận,tại hội
nghị cấp cao của các trung tâm thương mại chắc chắn sẽ tìm cho mẹ một
mối làm ăn tốt. Ok, bye bye.”
Thang Tuấn cúp điện thoại, nhìn chiếc móc chìa khóa thỏ Peter ngoắc
trên túi xách, anh khẽ mỉm cười, rồi nói với lái xe: “Khoan đến khách
sạn đã, tôi muốn đến một nơi trước.”
Một lát sau, xe dừng lại trước tòa trung tâm thương mại Hải Duyệt.
Thang Tuấn xuống xe, biết trung tâm thương mại đã đóng cửa, có đôi chút
thất vọng.
Đúng lúc này, Hiểu Khiết và Giai Nghi bước ra từ cửa bên, họ vừa hết giờ làm việc.
Thang Tuấn bắt gặp Hiểu Khiết, vui mừng định qua chào hỏi, nhưng thấy cô đi với bạn nên ngại ngần đứng sang một bên chờ đợi.
Tiểu Mã của Giai Nghi đến đón, cô vẫy tay tạm biệt Hiểu Khiết rồi đi theo bạn anh.
Còn lại cô đơn một mình, Hiểu Khiết vừa đi trên phố vừa nhắn tin, không biết từ lúc nào trờibắt đầu mưa lất phất.
Thang Tuấn giơ ô lên, chậm chậm theo sau cô, rất muốn tiến thêm vài
bước. Chợt có ti