Polly po-cket
Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323421

Bình chọn: 8.00/10/342 lượt.

Giai điệu du dương của tiếng đàn oóc-gan bao trùm khắp không

gian, linh thiêng và trang trọng. Ánh mặt trời xuyên qua những tấm kính sặc sỡ

trên mái vòm Gothic, lấp lánh soi rọi hình ảnh nữ hoàng mặc chiếc váy trắng dài

năm trượng[1'>, đầu đội vương miện trân châu đang ngồi trên ngai

vàng.

[1'> 1 trượng = 3,33m theo đơn vị của Trung Quốc.

Nữ hoàng từ từ quay lại, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt mang

đậm nét phương Đông.

Cô, Lâm Hiểu Khiết, chính là nữ hoàng mà vạn chúng đang chăm

chú dõi theo.

Cô mỉm cười nhìn về phía sân khấu, nơi có những hoàng tử

người mẫu đến từ nhiều nơi trên thế giới. Họ để trần, khoe nửa thân trên cường

tráng quyến rũ đầy mê hoặc, và tiến về phía cô.

Tiếng đàn oóc-gan bỗng dưng im bặt, thay vào đó là những tiết

tấu sôi động của Lady Gaga.

Hiểu Khiết ngây ngẩn, mắt chớp chớp, một vị hoàng tử đẹp trai

tuấn tú mỉm cười rạng rỡ bước lại gần cô, các hoàng tử khác theo ngay sau anh.

Trên bờ vai trần, cùng một vị trí của họ đều có dấu ấn, cô nhìn thật kỹ thì

phát hiện đó là quốc kỳ các nước, có Nhật, Anh, Đan Mạch…

Chỉ còn cách cô vài bước chân, các hoàng tử bỗng dừng lại,

chầm chậm giơ tay ra phía trước, để lộ những chiếc đồng hồ quý giá. Hiểu Khiết

kinh ngạc, thì ra họ là những người mẫu biểu diễn trong show thời trang đồng

hồ. Cô không nhịn được cười. Loáng một cái, người mẫu đi đầu tiên, cũng là anh

chàng đẹp trai nhất đã đứng ngay cạnh cô, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng ấm áp.

Hiểu Khiết cong môi, đứng lên để chào đón họ. Các chàng người

mẫu đẹp trai bế cô lên cao, tựa như những vì sao đang vây quanh mặt trăng. Ai

ngờ trong chính giây phút đó, nụ cười hạnh phúc bỗng cứng đờ trên gương mặt

Hiểu Khiết. Những nam người mẫu này thật đáng sợ, đầu họ hói hết rồi, tóc cũng

trắng xóa…

Trời ơi! Tại sao lại thành những ông chú trung niên khủng

khiếp nơi văn phòng chứ? Trời ạ! Sao lại là họ? Hoàng tử của cô đâu?

Phía đầu sân khấu, ngai vàng bỗng hóa nồi lửa. Cô trừng trừng

nhìn ngọn lửa bốc cháy phừng phừng, cô không muốn làm vật hiến tế đâu!

Không! Không! Không!

Hiểu Khiết dồn hết sức giãy giụa, ai cứu cô với!

Tiếng chuông di động xa xa vang lên…

“A…” Hiểu Khiết kêu lên thảm thiết, khổ sở ngồi dậy, lại ngã

oạch một cái khỏi giường.

Ảo não lắc lắc đầu, ôi, thì ra là nằm mơ, bực nhất là giấc

mộng đang đẹp thế chợt biến thành ác mộng, tất cả các hoàng tử ngời ngời đều

biến thành những lão chủ quản hói đầu, ức chết đi được!

Đồng hồ báo thức trên bàn đang phát nhạc của Lady Gaga, cô

cau mày, giơ tay tắt đi, bò lên nằm ườn tiếp. Hôm qua làm việc suốt đêm, giờ cô

mệt mỏi, bải hoải, chỉ muốn ngủ.

Yên tĩnh chưa nổi hai giây, tiếng chuông báo thức chói tai từ

điện thoại lại vang lên. Hiểu Khiết mắt nhắm mắt mở quờ tay lên bàn tìm kiếm mà

mãi không vớ được điện thoại. Cô nhanh chóng mất hết kiên nhẫn, quyết định chùm

chăn kín đầu, mặc kệ nó.

“Hiểu Khiết, dậy đi! 8 giờ 40 rồi đấy!” Giai Nghi vừa gọi vừa

đẩy cửa phòng đi vào, lập tức kéo tấm chăn ra khỏi Hiểu Khiết, sau đó kề sát

vào tai cô bạn mà kêu: “Lâm Hiểu Khiết, dậy mau! Sắp muộn giờ làm rồi!”

Hiểu Khiết vẫn giả vờ chết.

Giai Nghi thô bạo lôi thẳng cô ra khỏi giường. Hiểu Khiết nửa

mơ nửa tỉnh, điệu bộ rất thảm hại, rên rỉ: “Để tớ ngủ thêm chút nữa, năm phút

thôi…”

Giai Nghi không cho cô cơ hội, tiếp tục la: “Sắp muộn thật

rồi! Nếu tháng này bị cắt thưởng chuyên cần thì tiền đi du học của cậu…”

Vừa nghe đến hai chữ ‘du học’, Hiểu Khiết lập tức bật dậy lao

ngay vào nhà tắm.

Căn phòng thật bừa bộn, Giai Nghi nhìn khắp lượt rồi tiện tay

xếp gọn những bản báo cáo đang vứt lung tung trên bàn lại, “Thay quần áo nhanh

lên, tớ đợi cậu dưới phòng khách nhé!”

“Ừ…” Hiểu Khiết mồm ngậm bàn chải, ra khỏi nhà tắm, lúng búng

đáp.

Đi về phía tủ quần áo, cô kéo cánh tủ ra, vừa đánh răng vừa

bần thần trước đống y phục bên trong.

Cô, Lâm Hiểu Khiết, một nhân viên bình thường, đã quần quật

ba năm tại trung tâm thương mại Hải Duyệt. Mặc dù mỗi sáng đều phải trải qua

cuộc đấu tranh “ba không của OL[2'>”: không muốn thức dậy, không biết

phải mặc gì, không ngày nào thoát khỏi trạng thái “Blue Monday[3'>”,

nhưng ba năm qua cô luôn tin tưởng, nhất định sẽ có cơ hội để mình thể hiện bản

thân, thay đổi cuộc đời.

[2'> Viết tắt của Office Lady, nữ nhân viên văn phòng.

[3'> Thứ hai là ngày bắt đầu tuần mới, thường khiến người ta buồn

vì đã qua cuối tuần.

Hiểu Khiết lấy ra vài bộ quần áo, đứng trước gương ướm thử.

Cạnh gương dán rất nhiều mẫu phối đồ đang thịnh hành được cắt xuống từ tạp chí,

cô nhìn các bức hình, rồi lại nhìn bộ quần áo đang cầm trên tay, do dự hồi lâu

không biết nên mặc bộ nào.

Điều đầu tiên trong quy tắc sinh tồn tại nơi công sở, tức “ba

phải của OL”, thứ nhất: phải đoán được ý sếp. Đến đây cô chợt nhớ lại bài học

hồi trước…

Ngày đầu tiên đi làm, cô diện chiếc váy One Piece kết hợp

giày búp bê, vừa bước vào văn phòng đã đụng ngay phải mặt sếp. Cấp trên soi từ

trên xuống dưới, phán: “Đi làm chứ có phải đi thi hoa hậu đâu, ăn mặc diêm dúa

thế làm gì? Vừa đi làm đã nghĩ hết giờ đi chơi với b