
VIP
sướng thật!”
Hiểu Khiết thì không thấy có gì đáng ngạc nhiên: “Ngốc lắm,
mức tiêu dùng của các VIP này tại công ty đủ mua cho họ đến mười chiếc Ducati
ấy chứ!”
Vừa dứt lời, trưởng phòng đã cầm văn bản đi vào văn phòng.
Anh ta quét đôi mắt sắc bén nhìn khắp lượt các nhân viên cấp
dưới đang bận rộn làm việc, cảm thấy rất hài lòng, sau đó mới gọi: “Mọi người
tập hợp!”
Chưa đầy 30 giây, toàn bộ nhân viên của phòng kinh doanh
nhanh chóng trình tự xếp thành một hàng đứng trước trưởng phòng.
Trong tay cầm văn bản, sếp mỉm cười nhìn từ trái sáng phải,
từ phải sang trái rồi mở miệng: “Cuộc họp buổi sáng của các phòng ban vừa kết
thúc, cấp trên thông báo một tin tốt lành. Lễ hội năm mới sẽ mời siêu sao Bạch
Quý Tinh chụp ảnh quảng bá cho công ty, địa điểm là London. Phòng kinh doanh chúng ta phải cử một
đại diện đi cùng Bạch Quý Tinh.”
Trưởng phòng vừa dứt lời, đưa ánh mắt chờ đợi về phía mọi
người, nhưng ngược hoàn toàn với nhữnggì anh ta nghĩ, ai cũng người này nhìn
người kia, không nói gì cả, im phăng phắc. Đến trưởng phòng cũng không biết
phải tiếp lời thế nào, như vậy là sao?
Anh ta cất giọng đầy hồ hởi và khoa trương để thu hút đám
nhân viên, “Ôi, các khoản ăn ở vé máy bay đều miễn phí, ngoài ra còn có tiền
thưởng công tác. Tốt quá, ngày 16 xuất phát, ngày 26 mới về, cùng đón Giáng sinh
với một siêu sao… Cơ hội tốt như vậy phải biết nắm bắt!”
Lúc này mọi người không thể im lặng nữa, những lời oán trách
than thở vang lên không ngớt.
“Nào có tốt đẹp thế, kẹt đúng vào ngày Giáng sinh!”.
“Giáng sinh đương nhiên phải tụ tập bè bạn rồi, ai thèm sang
Anh tăng ca?”
Trưởng phòng nghe vậy liền hắng giọng để át mấy tiếng thở
than đó, “Có ai đi không? Ai muốn đi…” Chợt đổi tông, quát lên, “Đứng ra đây!”
Tất cả mọi người đều phản ứng rất nhanh, dường như cùng lúc
lùi lại một bước, chỉ còn Hiểu Khiết và Giai Nghi chưa hiểu rõ chuyện gì nên
không kịp lùi, đứng ngây ra phía trước.
Những đồng nghiệp phía sau hai cô cười thầm.
Hiểu Khiết và Giai Nghi nhìn nhau không biết phải làm gì.
Trưởng phòng rất hài lòng, mỉm cười, “Tôi đã nói mà, cơ hội
ra nước ngoài tốt như thế, có khi còn phải tranh nhau vỡ đầu ấy…” Anh ta dừng
lại, nhíu mày, làm bộ khó xử, “Nhưng chỉ có một tiêu chuẩn thôi, tronghai cô ai
sẽ đi?”
Hiểu Khiết thoáng chốc liếc thấy biểu cảm khó xử của Giai
Nghi, bèn cắn răng giơ tay: “Tôi đi!”
Trưởng phòng vỗ tay cười: “Rất tốt, vậy là cô đi nhé, hy vọng
cô sẽ mang vinh quang về cho phòng kinh doanh chúng ta! Được rồi, không còn
việc gì nữa, mọi người làm việc của mình đi.”
Trưởng phòng vừa dứt lời, mọi người nhanh chóng tản đi hết.
Giai Nghi nhìn Hiểu Khiết đầy ngạc nhiên, chuyện này thật khó
tin.
Hiểu Khiết mím môi không mở miệng, bước vào phòng trà nước.
Giai Nghi mang ánh mắt ngạc nhiên đó đi theo Hiểu Khiết, vội
kéo bạn lại: “Ai cũng biết đi London là việc chẳng hay ho gì, một người phải
làm việc của bốn người, đến ngày Giáng sinh cũng mất, sao cậu lại đồng ý đi
hả?”
Hiểu Khiết lấy nước từ bình lọc, từ tốn trả lời: “Tớ đương
nhiên biết việc đó chẳng có gì hay ho, nhưng tình huống ban nãy, nếu không phải
tớ đi thì sẽ là cậu. Không phải cậu đã hẹn Tiểu Mã về miền Nam gặp bố mẹ
chồng rồi ư, tiện thể đón Giáng sinh luôn còn gì? Lẽ nào…” Cô quay đầu lại cố
tình trêu chọc, “Ồ, hay cậu sợ gặp bố mẹ chồng? Sao không nói sớm, tớ đỡ phải
đi London.”
Mặt Giai Nghi đỏ bừng, lắc đầu nguây nguẩy giải thích: “Không
phải như thế.”
Hiểu Khiết nói: “Tóm lại cũng không phải việc gì to tát, chỉ
là một chuyến công tác thôi mà. Cậu cũng biết lúc nào tớ cũng muốn du học ở London, nhưng đi làm ba
năm rồi mà vẫn chưa thực hiện được. Nhân cơ hội này tìm hiểu trước xem sao, tiện
thể thăm thú cảnh đẹp London
luôn.”
Giai Nghi thở dài: “Đấy mà là đi thăm thú à, bị phái đi làm
nô lệ thì có…”
Hiểu Khiết nhấp một ngụm nước, lấy lại tinh thần: “Mà thôi,
gì thì gì, đi London làm nô lệ còn khá hơn ở công ty làm tạp vụ! Cậu nghĩthử
xem, miễn phí các khoản ăn nghỉ vé máy bay, lại còn được cả tiền thưởng, cũng
không tệ như tưởng tượng nhỉ.”
Giai Nghi cảm động đến mức hai mắt đỏ hoe, ôm Hiểu Khiết
nghẹn ngào: “Cảm ơn cậu… Cảm ơn cậu, Hiểu Khiết.”
Hiểu Khiết vỗ về cô bạn, nhoẻn miệng cười dịu dàng.
Máy bay cất cánh với những âm thanh ầm ù, Hiểu Khiết dựa lưng
vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, những quần thể kiến trúc càng lúc càng xa dần,
lòng buồn man mác. Công việc là vậy, lúc nào cũng phải đối diện với những việc
mình không muốn làm. Thôi thì London,
ta đến đây!
London, bên bờ
sông Thames.
Dòng sông trong vắt xinh đẹp mấy trăm năm qua vẫn lặng lẽ uốn
khúc chảy xuôi.
Người ta có thể thu hết vẻ đẹp ban đêm của London
khi ngồi tại một quán cà phê ngoài trời bên bờ sông Thames.
Dù cảnh đêm có mờ ảo, dòng sông vẫn mãi dập dìu sóng biếc làm lòng người say
mê.
Dưới ánh mặt trời chói chang, trước ống kính, Bạch Quý Tinh
trong bộ lễ phục thanh lịch liên tục pose hình một cách chuyên nghiệp. Nhiếp
ảnh gia bấm máy liên tiếp, bắt bằng được những khung hình đẹp nhất.
Hiểu Khiết