
ạch lâu dài cho một đời của
con gái, chứ đâu giống người cha bán con cầu vinh của nàng ta?
Làm như vậy hình như quá độc ác.
Chỉ cần lòng mình rõ mình có người cha tốt là được rồi.
Khoe khoang chuyện này có hơi ấu trĩ một chút.
“Hoàn cảnh cá nhân không giống nhau mà thôi.”
Ta trả lời nàng một cách mập mờ, chầm chậm vuốt ve bụng bầu của mình. Bây
giờ ta phải tích phúc cho đứa trẻ trong bụng, nói lời cay độc làm tổn
thương người khác là không đúng, Phật tổ sẽ không tha thứ đâu.
Ngọc phi nở nụ cười lạnh lẽo đến cực điểm, như thể đang nghĩ rằng không thể
bàn chuyện lới với kẻ kiến thức nông cạn là ta. Sau đó nàng quỳ lạy ta,
xin được xuất gia đến chùa Bảo Tế hầu hạ Thái hậu nương nương.
Ta và nàng trước kia chưa từng có cơ hội hiểu nhau, cũng chưa từng có mong muốn hòa giải, nay tuy đã sống trong cùng một cung điện, nhưng rốt cuộc hoàn cảnh vẫn khác nhau một trời một vực.
Có cung nhân từng đến báo, trước khi Yến soái xuất chinh, Ngọc phi nương nương đã chặn đường
Yến soái trong ngự hoa viên rồi khóc lớn một trận, không biết họ đã nói
những gì.
Chuyện này Hoàng đế bệ hạ cũng biết.
Nhưng chắc hắn đã quen với việc bị cắm sừng, chẳng hề phẫn nộ mà giao lại cho ta xử lý.
Một dạo ta nghi ngờ nam nhân này có vấn đề, thắc mắc không hiểu: “Hình như
bệ hạ rất thích bị cắm sừng, không thấy người tức giận gì cả để thiếp
còn an ủi người. Sau này e là có một ngày nào đó thiếp thật sự cắm sừng
bệ hạ, cũng vẫn được tiếp tục sống yên ổn mà không sợ bị rơi đầu.”
Lúc đó Hoàng đế nổi giận, liền… đẩy ta ngã trên giường.
Nhưng vì bụng ta quá to nên đã gặp trở ngại, hắn chỉ có thể kéo tai ta, sầm
mặt cảnh cáo: “Nữ nhân của kẻ khác ra sao trẫm không quan tâm, còn nếu
nàng dám cắm sừng trẫm… cận thận hai cái chân của nàng!”
…Đùa giỡn nửa ngày trời, thì ra những nữ nhân trong hậu cung là nữ nhân của kẻ khác, hoàn toàn không liên quan đến hắn á?
Bệ hạ à, người lãng phí thóc gạo để nuôi nữ nhân của người khác, rốt cuộc là vì điều gì?
Ta không dám hỏi câu này, đành im lặng dằn lòng.
Có những lúc hắn tức giận trông rất đáng sợ. Ta không thể tùy tiện vuốt râu hùm được.
Vào một ngày xuân mưa phùn rả rích, Tần Ngọc Tranh rời khỏi hoàng cung đến chùa Bảo Tế.
Cung nhân tiễn nàng xuất cung hồi báo, ngày hôm đó, Ngọc phi nương nương lệ
tuôn ngàn hàng, quay lại nhìn cung điện, ánh mắt lưu luyến như không nỡ
rời xa, chưa biết chừng là muốn từ từ bày mưu tính kế cùng Thái hậu
nương nương, nghĩ cách quay trở lại.
… Đứa trẻ này, ngươi nghĩ quá nhiều rồi!
Có lẽ nàng ta cảm thấy từ nay về sau không thể tình cờ gặp Yến lang của nàng trong ngự hoa viên nữa nên đau lòng mà thôi.
Bị nhốt trong chiếc lồng vàng son lộng lẫy này suốt ba năm, trái tim nàng chưa từng dành cho Phượng Triều Văn.
Mọi người đều rõ điều này.
Năm xưa khi Duệ Vương gia đưa nàng vào cung đã biết con gái si mê Yến Bình chứ không để mắt tới người khác.
Phượng Triều Văn cũng biết đây chẳng qua là bày tỏ lòng hữu hảo thần phục nên tùy ý tặng một món quà nhỏ mà thôi.
Ngọc phi là người hiểu rõ trái tim mình nhất.
Nhưng loạn thế chiến tranh, gia quốc thiên hạ, phú quý giàu sang, đâu chấp
nhận nổi những suy nghĩ hão huyền như nhi nữ tình trường?
Ta có được vận may như ngày hôm nay, sao ông trời tốt với ta đến vậy?!
Cuối tháng Năm, Yến Bình báo tin thắng trận, đại quân thế như chẻ tre, bình
định bọn man di vùng Tây Bắc. Bọn chúng gửi thư xin hàng, cúi đầu tự
nguyện từ nay đời đời quy phục Đại Tề, cống nạp hằng năm và xin được kết thành thông gia.
Đầu tháng Bảy, ngày đại quân thắng trận trở về triều, ta ở Trùng Hoa điện đau đến nỗi sống không bằng chết, vùng vẫy
hồi lâu. Trong tiếng đập cửa đầy lo lắng của Hoàng đế bệ hạ, dưới sự
chung sức đồng lòng suốt đêm của ma ma đỡ đẻ và Thái y viện, ta đã sinh
được một bé trai.
Nghe nói đại quân vào thành, văn võ bá quan
trong triều ra hết bên ngoài để nghênh đón, chỉ còn Hoàng đế bệ hạ ở
lại. Lúc này, hắn đang ở bên ngoài Trùng Hoa điện, sốt ruột đi qua đi
lại như kiến bò chảo nóng, hoàn toàn không còn phong thái sừng sững ngạo nghễ như thường ngày.
Nga Hoàng nói: “Tại vì nương nương kêu la thảm thiết quá, cứ như đau sắp chết đến nơi. Bệ hạ thấy vậy còn đau hơn cả nương nương, mặt mũi phờ phạc.”
Nha đầu này không biết mình
đã phạm phải điều kiêng kị, lại vui vẻ nói tiếp: “Nương nương lúc đau
đúng là ‘gáy một tiếng người người kinh ngạc’!”
Nàng ấy còn nhớ ngày trước ta không biết đau.
Con trai ta tên là Phượng Khinh Quân.
Hoàng đế bệ hạ nói, mong rằng nó sẽ hiểu: “Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh”[1'>
[1'> Câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là trong nước nhân dân là quan trọng nhất,
thứ đến mới là quốc gia xã tắc, vua là thứ bậc xem nhẹ nhất. Bởi dân vốn là gốc nước, có dân mới có nước, có nước mới có vua, ý dân là ý trời.
Ta nhìn đứa trẻ bụ bẫm trắng trẻo nằm trong tã quấn, kỳ vọng vào nó cao
như vậy, chỉ thấy nó mang trách nhiệm nặng nề mà đường thì xa, khó tránh khỏi giữa đường mệt mỏi, thản nhiên thiếp đi.
Xưa nay mong ước luôn tốt đẹp, nhưng hiện thực thì luôn tàn khốc.
Khinh Quân lớn dầ