
nội thật sự quan tâm tới anh, năm đó sẽ không tàn nhẫn như vậy, anh cũng sẽ không phải
đi đến vùng núi xa xôi ngay cả điện thoại cũng là vật phẩm xa xỉ, năm
năm làm lính!”
“… Anh hai.”
Lời nói Chu Diễm khiến cho Mông Mông nhất thời không biết an ủi thế nào,
nhìn anh hai mở cửa đi ra ngoài, cũng không thèm chào ông nội và ba
liền ra khỏi nhà. Cô cảm thấy mệt mỏi, về lại phòng mình, khóa cửa, cầm
di động gọi điện thoại cho Tề Xuyên.
Nhưng điện thoại vừa thông bỗng nhiên tắt máy. Tâm trạng Mông Mông vốn đang ủ rũ lúc này bỗng trở nên căng thẳng, vội vàng gọi lại, nhưng lúc này lại là “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách
vui lòng gọi lại sau!”.
Edit: Tieukimthu
ps: Chương này dài kinh T.T
Phố ngoài H đại, trong một quán cà phê.
Tề Xuyên nhìn người phía trước, một tay tắt di động, nhẹ hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn biết vì sao anh lại đồng ý nhận sự ủy thác của Mục giáo sư?” Đối
với khuôn mặt của người đàn ông lạnh như băng này, có vẻ như không bao
giờ để tâm đến mọi thứ, nhưng Tôn Nghiêm Đông dĩ nhiên sẽ không đơn
thuần cho rằng Tề Xuyên chẳng qua chỉ tạm thời hướng dẫn mình làm luận
văn đơn giản như vậy. Huống chi Mục giáo sư và anh ta khi nào thì trở
nên thân quen đến thế?
Nhận được điện thoại Tôn Nghiêm Đông vốn nằm trong dự liệu của Tề Xuyên. Đương nhiên, anh cũng hiểu ý của cậu ta.
Tề Xuyên đặt cốc cà phê xống, khép lại quyển sách mình đang đọc, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đông trời sinh suất khí phía đối diện, cũng là người ở cùng với vợ anh suốt mười chín năm trời.
“Mục giáo sư chưa nói rõ cho cậu sao?” Lúc nói lời này nét mặt anh hiền hòa
dịu dàng, giống như thường ngày trả lời thắc mắc của sinh viên vậy.
Tôn Nghiêm Đông âm thầm cười lạnh, Tề Xuyên so với tưởng tượng của anh còn thâm trầm hơn.
Lúc này người phục vụ chạy tới hỏi Tôn Nghiêm Đông: “Xin hỏi anh muốn uống gì?”
Tôn Nghiêm Đông cũng không nhìn menu liền gọi một lý cà phê đá. Sau khi chờ đồ uống mang lên, Tôn Nghiêm Đông cũng không vội uống mà là nhìn vào
cục đá đang trôi nổi trong chất lỏng màu nâu, nói: “Tề giáo sư, tôi thấy với chỉ số thông minh của anh, hẳn là có thể đoán được tôi tới đây tìm
anh là vì cái gì.”
Nếu Tôn Nghiêm Đông đã mở lời trước, dĩ nhiên Tề Xuyên cũng không cố ý vòng vo làm chi. Giờ phút này, đôi mắt đen của anh càng sâu thẳm nhưng vẫn
bình tĩnh như trước hỏi: “Cậu biết từ khi nào?”
Tuy rằng sau khi biết quan hệ của Mông Mông và Tề Xuyên, Tôn Nghiêm Đông bị đả kích không nhỏ. Nhưng lúc này anh cố đè nén tức giận, vô cảm trả
lời: “Tối hôm Diễm ca trở về, lúc cô ấy ra tiễn anh.”
Bởi vì Tôn Nghiêm Đông hiểu được, nếu bây giờ anh phát hỏa có lẽ sẽ khiến Tề Xuyên càng đắc ý.
Thấy Tôn Nghiêm Đông vẫn giữ được bình tĩnh, Tề Xuyên mỉm cười, đối với Tôn
Nghiêm Đông càng tăng thêm vài phần kính trọng nhưng anh sẽ không biểu
hiện ra ngoài. Nhìn chàng thanh niên so với mình nhỏ hơn gần mười tuổi,
Tề Xuyên không khỏi cảm khái, nhớ lúc anh mới đến H đại vài tuần, tên
Tôn Nghiêm Đông trong trường thường xuyên được nói đến rất nhiều, có
giảng viên, cũng có sinh viên. Ai cũng khen cậu ta tốt.
Khi biết được kết quả thi của Tôn Nghiêm Đông, anh đã cảm thấy cậu nhóc này có chút kỳ lạ. Rõ ràng có thể chọn một trường đại học cao nhất cả nước
lưu lại, nhưng cậu ta lại chọn trường hạng hai ở thành phố H. Vốn dĩ anh cũng không quan tâm vì sao một sinh viên giỏi như Tôn Nghiêm Đông lại
chọn H đại. Nhưng sau khi biết quan hệ của cậu ta và Tiểu Mông thì anh
cũng dần hiểu được.
“Nếu đã bị phát hiện, tôi cũng không muốn nhiều lời giải thích. Nhưng mà tôi muốn nói rõ cho cậu, về chuyện hướng dẫn luận văn tốt nghiệp không phải là tôi cố ý làm.” Tề Xuyên hướng Tôn Nghiêm Đông nói, giọng nói nho nhã dịu dàng như trước, cũng không có chút cảm xúc biến hóa nào.
Tề Xuyên không quan tâm, có lẽ bởi vì anh đã đoán trước. Nhưng đối với Tôn Nghiêm Đông mà nói, điều này chẳng khác nào khiêu khích.
“Vậy tôi hỏi anh, anh hiểu được Tiểu Mông bao nhiêu? Anh có biết cô ấy thích cái gì nhất, ghét cái gì nhất không? Anh có biết cho tới bây giờ Mông
Mông luôn nổi hứng nhất thời, hay bỏ dở nửa chừng không? Tôi không biết
hai người quen nhau khi nào, nhưng, Tiểu Mông đã ở chung với tôi mười
chín năm, khi cô ấy sinh ra, tôi đứng ngay tại cửa phòng sinh. Không có
ai có thể hiểu cô ấy bằng tôi, thậm chí ngay cả người nhà cô ấy.” Tôn
Nghiêm Đông nói tới đây, khuôn mặt anh tuấn hiện ra một tia bất đắc dĩ:
“Tề giáo sư, tôi hy vọng anh có thể cẩn thận suy nghĩ. Trong thời gian
Mông Mông mới sang Philadelphia thường xuyên gửi email cho tôi, nội dung thư nào cũng nói cô đơn buồn chán. Hoặc có lẽ khi đó, Mông Mông chỉ
muốn tìm một người nào đó để xoa dịu trái tim trống rỗng nên mới có thể
cùng anh cùng một chỗ. Huống chi, Mông Mông bây giờ còn nhỏ, khó có thể
nhìn rõ cảm xúc thật của mình. Thậm chí ngay cả tò mò hay thích cô ấy
đều không phân biệt được. Mà anh, dù sao cũng lớn hơn cô ấy mười lăm
tuổi, hợp hay không hợp, so với cô ấy anh hẳn phải rõ hơn.”
Nghe Tôn Nghiêm Đông thách thức