
xong sẽ không tức giận?”
“Sẽ không, ông nội và ba em đều là người dễ mềm lòng, nhìn thấy chắc chắn
sẽ rất cảm động!” Nói xong cô ngồi bịch lên giường tháo dây thừng mở
túi, còn rất nghiêm túc nói: “Vì để anh có thể lưu lại ấn tượng tốt
trong buổi ra mắt đầu tiên với nội và ba em, em đã rất vất vả chuẩn bị
mấy thứ này nha, đều có vài cái em phải năn nỉ anh trai em tìm cho.”
Tề giáo sư mí mắt lại giật giật: “Năn nỉ á?”
“Vâng ạ!” Nói xong cô giống như mở kho báu từ bao bố lấy ra mọi thứ đặt trước mặt Tề giáo sư.
“Có gậy gai, áo giáp, điều khiển từ xa, roi da… Còn có còng tay! Lúc ấy anh trang bị đầy đủ như vậy, ông nội em nhìn thấy chắc chắn sẽ không nỡ
đánh anh!” Nói xong mắt cô mở to chờ đợi, nhìn người đàn ông ngồi trên
giường: “Anh nói xem em có phải rất thông minh không?”
Nhất thời Tề giáo sư từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hết chỗ nói.
Chu Tiểu Mông giống như chưa phát hiện khóe mắt Tề giáo sư giật giật, cầm
cây gậy gai đen thui giơ trước mặt anh nói: “Ngày xưa có Liêm Pha chịu
đòn nhận tội bái Lận Tướng rồi thành bạn thân, bây giờ có chú cầm cây
gậy gai cầu cha vợ hòa thân đi.”
Tề giáo sư sắc mặt hơi biến, nhìn người phụ nữ mang thai ngồi trên giường
bộ dạng nóng lòng háo hức, khóe miệng giật giật nói: “Hôm nay có lẽ bỏ
đi, qua mấy ngày nữa rồi tính.”
Vì thế ngày ra mắt cha vợ lại lùi lại.
Kết quả những món đồ Chu Tiểu Mông vất vả kiếm được ngày hôm sau đều biến
mất, chỉ để lại trên bàn một cái roi nhỏ và còng tay, cô cảm thấy chuyện này chắc chắn do Tề giáo sư làm, cầm roi nhỏ cùng còng tay vọt vào thư
phòng anh, nhìn vị giáo sư đang phê duyệt luận văn tốt nghiệp phẫn nộ
nói: “Mấy đồ em chuẩn bị cho anh sao giờ chỉ còn hai cái này? Mấy cái
khác đâu?”
“Mất rồi.” Tề giáo sư cũng không ngẩng đầu nói.
Chu Tiểu Mông đặt còng tay và roi nhỏ lên bàn, bất mãn nói: “Vì sao? Cho em một lý do.”
Hiển nhiên Tề giáo sư luôn duy trì bình tĩnh cũng không để ý đến cơn bão tức giận của cô: “Nếu đã là chuẩn bị cho anh, anh đây chọn hai cái hữu dụng không được sao?”
“…” Chu Tiểu Mông nghe xong thấy khá hợp lý. Nhưng cô lại thấy có chỗ không đúng: “Vậy vì sao chỉ chọn hai cái này?”
Dường như biết cô sẽ hỏi điều này Tề giáo sư chậm rãi buông cây bút trong tay xuống, một tay duyên dáng chống cằm nhìn vợ đang nổi giận đùng đùng
cười nhẹ: “Anh thấy hai cái này rất thú vị, chờ em sinh con xong chúng
ta có thể thử một lần.”
“Thử một lần?” Chu Tiểu Mông mơ hồ nhận thấy không ổn, nhưng nhất thời không hiểu được.
Lúc này Tề giáo sư cười càng thêm gợi cảm : “Vợ chồng trong lúc vận động có thể sử dụng.”
Nháy mắt ‘Đùng’ một tiếng, Chu Tiểu Mông nhìn trời xanh bên ngoài cửa sổ,
bấy giờ mới hiểu đây là cô tự đào hố cho mình a. Trời ơi! Cô sao lại
quên đây là vị giáo sư phúc hắc cầm thú chứ!
Edit: Tieukimthu
Nghe giọng nói của Tôn Nghiêm Đông Chu Mông Mông lúc này mới bàng hoàng tỉnh lại, cả người cứng đờ đang định xoay người lặng lẽ rời đi thì Tề
Xuyên đứng bên ngoài hành lang đã đi tới.
Chu Mông Mông thấy tai họa sắp đến không khỏi lo sợ, cũng không đợi cô
nghĩ ra đối sách ứng phó thì Tề Xuyên đã đứng trước mặt cô hỏi: “Hai
người tới đây ăn cơm?”
Lời này của anh không mặn không nhạt, ở trong tai người khác chẳng qua là
chào hỏi đơn giản nhưng Chu Mông Mông nghe xong bỗng thấy da đầu run lên bần bật.
Bấy giờ Tôn Nghiêm Đông mới từ phía sau Chu Mông Mông đi ra thu lại sự lúng túng vừa rồi, lịch sự đáp lại Tề Xuyên: “Đúng vậy, Tề giáo sư cũng
đến đây ăn cơm sao?”
Tề Xuyên nhìn Chu Mông Mông cúi đầu không nói gì cách đó hai bước, thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Dường như theo giọng nói vang lên của anh không khí xung quanh cũng có sự
thay đổi nho nhỏ khó diễn tả. Trong tòa nhà tiếng nói cười ồn ào khiến
Chu Mông Mông cảm thấy càng xấu hổ.
Ba người nhất thời không biết nói gì đột nhiên có người ở phía sau gọi Tề
Xuyên, Chu Mông Mông giật mình. Tề Xuyên bất động thần sắc nhìn người
phía sau nói: “Tôi và bạn có hẹn nên vào trước đây, hai ngươi cứ từ từ
ăn đi.” Nói xong cũng không quay sang nhìn Chu Mông Mông một cái đã
lướt qua sát bên cạnh cô rồi bước vào.
Trong khi Chu Mông Mông bị anh giả lơ mà thất thần thì Tôn Nghiêm Đông đã
kéo cô ngồi vào ghế, nhìn người phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên mà cô
chẳng muốn ăn.
Từ lúc cô tức giận đòi rời khỏi đây Tôn Nghiêm Đông cũng không nói gì thêm bữa. Bữa ăn này cũng trầm xuống, năm sáu món ăn trên bàn hầu như không ai đụng đũa. Ăn xong Tôn Nghiêm Đông nhờ phục vụ gói lại để Chu Mông
Mông mang về ký túc xá cùng ăn với mấy đứa bạn.
Sau khi hai người ra Mãn Tiên Lâu vốn muốn bắt xe về trường học nhưng đợi 10 phút cũng không gặp một xe taxi nào đi qua.
Tôn Nghiêm Đông nhìn sang Chu Mông Mông lơ đãng bên cạnh, do dự một lúc rồi hỏi: “Vì chuyện khi nãy nên giận sao?”
Chu Mông Mông còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chợt nghe Tôn
Nghiêm Đông bên cạnh hỏi mới hoàn hồn: “Dạ không, không có.”
“Vậy sao mặt buồn thiu thế kia?” Tôn Nghiêm Đông cười khổ: “Kỳ thật khi nãy
anh có chút nóng giận nhưng thân là giáo viên ch