
, chú đẹp trai rất hấp dẫn người; thứ hai, chú thông minh rất cuốn
hút người; thứ ba, con gái đối với chú như hổ rình mồi quá nhiều; thứ
tư, cũng là điều quan trọng nhất, chú là một thanh niên trai tráng cơ
thể khỏe mạnh sức khỏe dồi dào, chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ có nhu cầu sinh lý!”
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏ vẻ nghiêm túc, Tề Xuyên bất đắc dĩ: “Anh
có thể xem những lời này là em đang khen anh.” Nói xong anh bồng cô
xuống nhắc nhở: “Còn 10 phút nữa là vào học, đừng đến muộn.”
Chu Mông Mông biết ông chú này lại trả lời cho có lệ, trong lòng tuy khó chịu không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tạm biệt Tề Xuyên, Chu Mông Mông bước ra khỏi phòng bỗng thấy một cô gái đi về phía này. Chu Mông Mông ngạc nhiên bỗng cảm thấy cô gái tóc dài
thanh tú này hình như mình đã gặp ở đâu đó.
Cũng không chờ Chu Mông Mông nhớ lại người đó ai, cô ta đã bước đến chào cô: “Sinh viên Chu, đã lâu không gặp, sức khỏe đã tốt lên chưa?”
“…” Chu Mông Mông ngạc nhiên.
Lập tức cô gái cười nói: “Tề giáo sư đang ở bên trong nghỉ ngơi à?”
Edit: Tieukimthu
Suốt buổi học về hệ điều hành Chu Mông Mông cứ thất thần cho đến khi hết tiết.
Phó Xuân Xuân thấy Chu Mông Mông tinh thần gần đây không tập trung, vừa sắp xếp sách vở vừa hỏi: “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Chu Mông Mông đang thẫn thờ bị Phó Xuân Xuân hỏi đột ngột không khỏi giật mình, nghiêng đầu thuận tiện hỏi: “Hết tiết rồi à?”
“…” Khóe miệng Phó Xuân Xuân giật giật.
Chu Mông Mông liếc nhìn xung quanh, cũng không để ý đến vẻ mặt kỳ lạ của
Phó Xuân Xuân vội vàng bắt đầu dọn dẹp sách vở trên bàn, đang muốn đứng
dậy đột nhiên có người nào đó đi đến chỗ cô, cô không chú ý suýt nữa
đụng vào người kia.
Cũng may người kia một tay đỡ cô dậy, nếu không thật đúng là chuyện lớn.
Chu Mông Mông còn chưa ổn định tinh thần thì đã thấy Phó Xuân Xuân vội vàng cất sách vở vào ba lô, nhìn người kia gật đầu sau đó xấu hổ bỏ đi. Chu
Mông Mông cảm thấy kỳ quái đang muốn gọi Xuân Xuân lại bỗng nghe người
trước mặt nói: “Mông Mông, anh có chuyện hỏi em.”
Ngẩng đầu liền thấy Tôn Nghiêm Đông nhíu mày nhìn cô. Chu Mông Mông nhất thời ngạc nhiên, bỗng nhớ tiết này anh dạy, không khỏi cười gượng: “Anh
Nghiêm Đông …”
Chu Mông Mông đi theo sau Tôn Nghiêm Đông, hai người không ai nói chuyện.
Cho đến khi tới cửa phòng giảng viên Tôn Nghiêm Đông mới quay đầu nói
với cô: “Em ở chỗ này chờ anh một lát.”
Cô gật đầu nhìn anh vào phòng giảng viên, cách cửa không xa nhìn anh đặt
giáo án trên bàn, cầm hộp thuốc lá rồi đi ra ngoài. Sau đó anh hỏi: “Đã
đói bụng chưa? Anh mời em đến Mãn Tiên Lâu ăn thỏa thích.”
Chu Mông Mông ngạc nhiên, Tôn Nghiêm Đông từ hộp thuốc lấy ra một điếu
thuốc, dường như nghĩ tới cái gì bỗng dừng lại hỏi: “Có thể về trễ nên
không thể đến tiết tự học, không sao chứ?”
“Chuyện này…” Chu Mông Mông cảm thấy hôm nay Tôn Nghiêm Đông có chút kỳ lạ,
nhất thời lại không biết chỗ nào không đúng: “Anh Nghiêm Đông, có phải
anh muốn tìm một chỗ để nói chuyện với em không?”
Tôn Nghiêm Đông miệng ngậm điếu thuốc, khuôn mặt cứng đờ không nói gì.
Chu Mông Mông nhìn anh không nói không rằng cũng không muốn truy hỏi đến
cùng, thấy anh bật lửa châm thuốc khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cố ý lui
về phía sau một bước để tránh tiếp xúc với khói thuốc.
Lúc này Tôn Nghiêm Đông mới nói: “Về chuyện lần trước, anh nghĩ nên cùng em nói chuyện.” Nhìn làn khói trắng từ miệng anh bay ra, Chu Mông Mông bất giác nhíu mày: “Nếu không anh gọi Hiểu Diêu và Xuân Xuân cùng tới luôn, lúc ấy mấy đứa cũng có mặt ở đấy.”
“Anh đã hỏi qua mấy đứa tình hình hôm đó.” Tôn Nghiêm Đông thản nhiên nhìn
Mông Mông bối rối nói: “Tiện thể còn có một việc muốn hỏi riêng em.”
**
Bảy giờ tối ánh đèn rực rỡ, xung quanh kiến trúc ngói đỏ gạch xanh là một
dãy xe hơi cao cấp không ngừng đến đi, bên trong có đủ phòng riêng và
phòng chung cho khách.
Cũng may Tôn Nghiêm Đông không lái xe đến nếu không Chu Mông Mông đoán muốn
tìm được một chỗ đỗ xe cũng mất nửa giờ. Xuống taxi hai người trực tiếp
vào Mãn Tiên Lâu. Vừa bước vào nữ tiếp tân liền đi đến lịch sự nói: “Tôn tiên sinh, Chu tiểu thư, mời qua bên này.”
Chu Mông Mông không khỏi cảm thấy nghi hoặc, quay đầu chỉ thấy Tôn Nghiêm
Đông cười nói: “Anh đã gọi điện đặt phòng trước.” Có lẽ trước kia ông
nội và ba cô thường xuyên dẫn mọi người tới đây ăn nên cô cũng không
thấy có gì bất thường.
Lúc này trong Mãn Tiên Lâu chỗ ngồi chật cứng, dù sao cũng là nhà hàng lâu
đời nhất ở thành phố H, lại có món ăn địa phương đặc biệt nổi tiếng
trong ngoài nước, huống chi đã đến giờ ăn cơm, dĩ nhiên sẽ rất đông đúc
náo nhiệt.
Tôn Nghiêm Đông đặt bàn dành cho mười người, hai người đi vào cảm thấy có
chút trống trải. Chu Mông Mông chọn một ghế ngồi cạnh cửa sổ ngồi xuống, Tôn Nghiêm Đông ngồi bên cạnh cô.
Cầm lấy thực đơn từ người phục vụ, Tôn Nghiêm Đông hỏi Chu Mông Mông: “Ngoài cua nướng và bơ gà, em còn muốn ăn gì nữa?”
Chu Mông Mông nhìn các món ăn trong thực đơn cảm thấy có vẻ rất ngon, chợt
nhớ hai ngày qua Tề Xuyên đều chuẩn bị cơm cho m