
hổ một chút. Ai ngờ lại
có người dùng tiền bịt miệng chúng tôi. Dù sao thầy cũng biết, gia cảnh
nhà chúng tôi cũng không phải tốt lắm…” Nói đến đây bà Trương không khỏi có chút xấu hổ: “Lại nói mắt Na Na cũng không có gì nghiêm trọng, bác
sĩ nói rửa hai ba hôm sẽ ổn thôi. Cho nên tôi bề trên cũng không chấp
trẻ con làm gì, không cùng con bé kia so đo nữa.”
Tôn Nghiêm Đông thấy bà quyết định như vậy, trong mắt hiện lên tia không phải sự đồng tình mà là sự mỉa mai.
Edit: Tieukimthu
Trước bữa tối Chu Mông Mông nhận được điện thoại của Tề Xuyên, về chuyện căn
tin anh chỉ nói lại ngắn gọn vài câu sau đó bảo buổi tối anh phải cùng
ba tham dự một buổi hoạt động thương mại, cho nên phái riêng một vị đại
sứ tới đưa cơm cho cô.
Chu Mông Mông đương nhiên đoán được vị đại sứ kia là ai, nhưng mà trước kia người này hay khoác lác về người nào đó, thật sự không đáng để gọi đại
sứ.
Rất nhanh chiếc xe màu vàng đã tới, một bộ kính râm siêu lớn, một thân hàng hiệu áo jacket da, mái tóc ngắn màu hạt dẻ lõa xõa tung bay trong gió,
nhìn từ phía xa chẳng khác nào mấy tên đại gia đứng trước cổng trường
đại học khoe khoang tán gái.
Chu Mông Mông vừa thấy anh ta liền hối hận 200%, cũng chẳng muốn đi qua
chào hỏi một tiếng, con trai gì mà sặc sỡ lòe loẹt kinh khủng. Cô đang
định âm thầm lui về ký túc xá bỗng di động trong túi quần đột nhiên vang lên, rung bất ngờ khiến cô giật thót, ngẩng đầu nhìn tiểu đại gia đang
dựa vào chiếc xe thể thao trước cổng trường, điện thoại trong tay phát
sáng chiếu rõ khuôn mặt tuấn tú, có lẽ là đang gọi điện thoại cho ai đó.
Cô lấy di động ra, trên màn hình hiện tên một người, khóe miệng giật giật, đang muốn từ chối ai ngờ người nào đó tai thính quá, đảo mắt liền tìm
thấy cô bên trong đám người, giơ tay vẫy vẫy gọi to: “Nhị sư muội! Nhị
sư muội! Bên này! Bên này!”
Chu Mông Mông thầm nghĩ tôi thèm quản anh bên này bên kia, khiêm tốn một xí cho bà đây nhờ! Vội vàng tắt máy, đi tới.
Vừa bước tới trước mặt anh cô cũng chẳng khách khí hét lên: “Tề tiểu bảo,
giọng anh quá lớn!” Đây là tên trong game hai người vẫn hay gọi nhau.
Đại gia thoáng giật mình, cũng không thèm tháo kính râm xuống cong khóe
miệng một tay ôm cô vào lòng, cúi đầu tiện tay vò vò tóc cô, còn phụng
phịu ủy khuất nói: “Anh hôn nhị sư muội cái nào, anh cả khi nào cũng
giấu em thôi! Anh nhớ em đến nỗi đêm đêm khó ngủ, cuộc sống hàng ngày
giống như rơi vào hố sâu không đáy, không biết đâu là niềm vui đâu là
nỗi buồn, không biết đâu là trời cao đâu là đất dày ah~!”
Chu Mông Mông khinh bỉ nhìn ai đó bằng nửa con mắt, trong mắt cô người này
luôn luôn tuôn ra mấy câu buồn nôn kinh thiên động địa kiểu này, lúc vào tai cô dĩ nhiên toàn là một chuỗi vô nghĩa. Nếu lời này do người khác
nói cô phỏng chừng đã sớm đánh một phát cho người đó tỉnh lại. Nhưng
người này và cô quá thân, thân đến mức hận gặp nhau quá muộn, vừa gặp
nhau cũng không thèm để ý đến nam nữ khác biệt, thậm chí có thể ngồi
cùng một chỗ nói xấu Tề Xuyên không chán.
Dù thế nào vị đại gia này có chút tương tự giống với thanh niên thời đại
Tề Xuyên, tựa như đều có đôi mắt đen thâm trầm hay khuôn mặt hoàn mỹ
mang theo chút hơi thở quý tộc giàu có. Về phần chiều cao có lẽ không
cần phải nói, cả nhà toàn là hạc giữa bầy gà. Nhưng mà người này là minh tao, còn người nào đó lại là buồn tao, mà khéo là người này còn trùng
tên cô.
*Minh tao: vui vẻ cởi mở
*Buồn tao: lạnh lùng thâm trầm
(Chả biết dịch thế đúng không nữa *^^*)
Chờ anh ta lải nhải xong Chu Mông Mông mới từ lòng anh chui ra, tức giận nói: “Cơm lấy rồi, anh có thể về!”
“Anh vượt bao gian khổ vội tới đưa cơm cho em, sao em lại có thái độ này đối với sư huynh?” Tề Mông nhìn cánh tay trống không, tháo kính râm xuống
vẻ mặt ủy khuất như nàng dâu nhỏ tội nghiệp.
Chu Mông Mông nhìn trời: “Tề tiểu bảo đi thong thả, Tề tiểu bảo đi không tiễn!”
Tề Mông thấy cô giả lơ, từ trong xe lấy một bình giữ nhiệt màu hồng nhét vào tay cô.
“Này, anh cả tự mình nấu cháo dinh dưỡng cho em đó. Đúng rồi ngày mai nhớ gọi điện thoại cho anh ấy, sáng mai chín giờ cùng anh ấy đi kiểm tra lại.”
Nói xong lời này Tề Mông xoay người chui vào trong xe.
Chu Mông Mông cúi đầu nhìn đại gia đeo kính râm hỏi: “Tề tiểu bảo, anh giận?”
“Anh không giống em bụng dạ hẹp hòi như vậy.” Tề Mông đặt tay phải lên vô
lăng, che miệng cười ám muội: “Vài ngày nữa nhà anh sẽ quay về nước Mỹ,
em thân là con dâu có phải nên gặp cha mẹ chồng một chút hay không, nếu
không mẹ anh ở nhà cứ càm ràm suốt.”
Chu Mông Mông nghe xong mới phản ứng lại, không khỏi ngạc nhiên: “Chú dì đều biết hết rồi?”
“Anh cả tuy rằng bình thường lạnh như băng nhưng đối chuyện của em luôn để
bụng, huống chi ba mẹ anh rất tiến bộ, đâu giống như đám đàn ông phong
kiến nhà em.” Nói tới đây Tề Mông bĩu môi có chút mất hứng: “Em dự định
khi nào mới đưa anh cả anh tới ra mắt người nhà em?”
Sau khi về nước Chu Mông Mông luôn nghĩ đến vấn đề này nhưng nay đột nhiên bị hỏi bất ngờ khiến cô thoáng ngẩn người.
Tề Mông thấy vẻ mặt này của cô trong lòng đoán cô