
ơng lạnh lúng, có một đôi mắt một mí , hai tay để ở
phía sau, mắt lạnh nhìn thẳng nàng.
Là Thạch Tiều, thủ hạ bên người Khương Thế Dung .
Mặt nàng sắc tái nhợt, vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay,
không dự đoán được tính toán không đánh thành, cư nhiên bị bắt ngay tại
trận.
Không nói hai lời, nàng bỏ chạy, cũng không chạy được vài bước, dễ dàng đã bị Thạch Tiều bắt lấy.
“Buông!” Nàng liều mình giãy dụa, trong lòng biết rõ ràng, nếu như bị bắt trở về, cũng không phải một chút hảo đánh có thể xong việc.
Nô tỳ tư trốn, nhưng là trọng tội!
Thạch Tiều không để ý tới của nàng chống cự, xốc nàng lên, hướng đại môn đi đến.
Kết quả, nàng lại nhớ tới Khương Thế Dung trúc khởi tường cao trong vòng.
Nàng quỳ trên mặt đất, nói cái gì cũng không nói.
Cửa có Thạch Tiều canh giữ, hắn đứng như một pho tượng lạnh lùng , hai tay đưa ngang lên trước ngực .
Nàng đôi mắt nhỏ tinh nhanh, lặng lẽ
liếc đến trước mặt Khương Thế Dung, hắn nằm ngang trên ghế, một tay
chống đỡ đầu, một tay lấy rượu, cong lên một chân dẫm nát ghế, bộ dáng
mười phần khí phách, thần sắc lại có chút khó coi.
Bình rượu để trước mặt hắn là đại mạc liệt rượu, chỉ cần chạm nhẹ sẽ
cay xé lưỡi, người bình thường không thể uống, nàng vừa ngửi qua đã
biết.
Nàng bị Thạch Tiều bắt trở về, đưa đến trước mặt hắn đã lâu, hắn nửa
ngày không hé răng, chính là uống liệt rượu, giống như một tên thổ phỉ ở sơn trại, đang cân nhắc nên dùng một cực hình như thế nào để xử trí nô
tài có ý định vọng tưởng bỏ chạy.
Trầm ngâm một lát, hắn thản nhiên mở miệng:” Ngươi cũng biết, nô tỳ
bán mình chưa được sự đồng ý của chủ nhân, một mình lẩn trốn hậu quả sẽ
như thế nào chứ?”
Nàng thần sắc bình tĩnh trả lời:” Nếu đã bị ngươi bắt đến, ta cũng không còn gì để nói.”
Mày rậm vi chọn.” Ngươi không sợ ta trừng phạt?” Như vậy nhận mệnh? Ngay cả cầu xin tha thứ đều không có.
Nàng cúi mặt, miệng nói thầm.” Đương nhiên sợ a, nhưng mặc kệ là ai,
dù sao trốn cũng đã trốn rồi,bắt cũng đã bắt được, biết rõ còn cố hỏi……” Bốn chữ cuối cùng âm thanh rất nhỏ, nàng cơ hồ là nói cho chính mình
nghe.
Nếu hăn đã biết được mục đích thật sự nàng vào Khương phủ , lúc này
không đi còn đợi khi nào? Chẳng lẽ tiếp tục ở lại chờ bị chặt tay sao?
Nàng cũng không phải ngu ngốc.
“Chuyện hôm nay, trừ bỏ ta cùng Thạch Tiều biết, ngươi không nói, không có người nào khác biết được.”
Tử Vi không khỏi nghi hoặc, hắn vì sao muốn giữ nàng lại, còn không tính xử phạt nàng sao?
Đại chưởng buông chén rượu, ánh mắt dừng ở biểu tình tò mò của nàng, nói:” Yên tâm, ta không tính chặt tay ngươi, vệc này đối với ta không
có lợi ích gì cả.”
“Vì sao?” Nàng có chút kinh ngạc.
Khương Thế Dung thân thủ mở ra một cái hắc mộc hộp (hộp gỗ màu đen), lấy ra một phong thư, quăng đến trước mặt nàng.
Nàng nghi hoặc nhặt lên, lấy ra một tờ giấy bên trong phong thư, phát hiện ra đó chính là khế ước.
Nội dung khế ước làm nàng thay đổi sắc mặt, kinh ngạc hô nhỏ:” Chung thân (suốt đời)! Làm sao có thể? Này, này……”
Nàng sở dĩ biểu hiện kinh ngạc như thế, là vì trên khế ước viết rành mạch, nàng bán mình cho Khương phủ, suốt đời làm nô tỳ!
“Không, nhất định là sai rồi, không có khả năng!”
“Chữ viết trên đó người hiểu được rồi chứ, mẹ kế ngươi ký bán mình
khế ước, lấy một ngàn lượng bảng giá đem ngươi bán cho ta cả đời làm nha hoàn, sinh tử của ngươi cùng nàng không còn quan hệ, nếu ngươi đào tẩu (bỏ trốn), nàng không chịu trách nhiệm bồi thường, mà ngươi, tất sẽ tự một mình phải chịu hậu quả nghiêm trọng.”
Tử Vi trừng lớn tròng mắt như muốn nhảy ra ngoài, nữ nhân này, nữ
nhân luôn vì tư lợi này, cư nhiên lừa gạt nàng, đánh nào một đao phía
sau lưng !
Rõ ràng đâu có chỉ có một năm làm nha hoàn! Nàng cư nhiên đem nàng
bán đi! Sinh tử cùng nàng không quan hệ…… Thật sự là…… Hại chết người!
Nàng tức giận đến hai tay run rẩy, hai gò má giận hồng. Nữ nhân kia
lợi dụng nàng trộm bí phương, đồng thời còn thuận tiện đem nàng cấp bán! Tuy rằng ngày thường chính mình luôn bình tĩnh, lúc này cũng tức giận
đến sôi lên.
Tử nữ nhân! Xú nữ nhân! (Nữ nhân đáng chết! Nữ nhân thối tha!) Một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ hung hăng giáo huấn cái mụ hồ ly
tinh kia một trận! Thế nhưng lừa nàng chỉ cần làm một năm là tốt rồi,
nàng sớm phải nên nghĩ đến, kia nữ nhân có chuyện gì làm không được!
Nàng phẫn nộ, không cam lòng, cuối cùng chỉ có thể thất bại cúi hạ
hai tay lấy khế ước, nếu không nguyện ý, nàng cũng phải nhận chuyện này
thật, bởi vì, nàng đã mất chỗ để đi.
Nghĩ đến cái nhà kia đã không thể trở về, nàng suy nghĩ rối loạn,
hoảng, nhất tưởng đến còn có hai cái đệ muội đang ở trong tay mẹ kế,
nàng nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt?
Giờ này khắc này, nàng lo lắng không phải chính mình, mà là hai cái đệ muội.
“Xem ra, mẹ kế của ngươi, đối với ngươi thật ra rất 『 hảo 』.” Hắn
đứng lên, ngồi xổm xuống ở trước mặt nàng, đại chưởng nâng lên cằm của
nàng, đưa khuông mặt tuấn lãnh tới gần.
“Hiện tại, ngươi đã minh bạch (hiểu rõ ) chưa? Một mình đào
tẩu, sẽ chỉ là chính mình nhận lấy kết cục b