
iến đi!” Cô phẫn nộ đập bàn, trong lòng chỉ luôn nghĩ tới Tiêu Diêu Trảm. Con người chính là như vậy, thứ ngày ngày vây quanh mình thì không hề cảm thấy quan trọng chút nào, nhưng một khi đã mất đi liên lạc mới phát hiện đã sớm nảy sinh tình cảm mê say mất rồi. Lúc này, một tấm poster được nhét qua khe cửa rơi vào trong tầm mắt, cô tức giận nhìn qua, không khỏi kinh ngạc, ba bước cũng thành hai bước chạy tới xác nhận, đây, đây chính là poster có chữ ký của Kaka mà. “Lúc đi du học anh vẫn nhớ rõ chuyện này, thật lòng muốn nhận lỗi với em, đừng tức giận nữa được không?” “Hiện giờ tôi không rảnh ngồi nghe anh nói nhảm! Bởi vì tôi đang đợi một người vô cùng quan trọng với tôi online!” Phạm Hiểu Giai nhìn thấy tờ poster có chữ ký, đáng lẽ cô phải cẩn thận từng li từng tí nâng niu trong lòng bàn tay, rồi kích động xoay mấy vòng mới đúng, nhưng cô làm không được, chỉ biết hướng về phía cánh cửa giơ chân xua đuổi mà thôi. Bất chợt, máy tính để đằng kia phát ra tiếng tích tích khi nhận được tin tức, thế là cô không chút nghĩ ngợi chạy về bên cạnh bàn, vừa nhìn thấy avatar hình chim cánh cụt của Tiêu Diêu Trảm lóe lên, tim của cô suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng. Nước mắt lặng lẽ từng giọt chảy xuống, cô vui mừng quá độ mà bật khóc, cái người đáng chết này rốt cuộc cũng chịu login, bình an là tốt rồi, cảm tạ ông trời. Phạm Hiểu Giai hít sâu một hơi, vui vẻ mở hộp thoại ra, một tin nhắn được gửi tới từ điện thoại di động, nội dung vô cùng ngắn, lại đủ để khiến cô phát điên lên mất —— Tiêu Diêu Trảm: Hiểu Giai, mở cửa được không? Trong nháy mắt cô ngây người như phỗng…….Vì thế cho nên anh ta mới dùng ** để cùng cô trao đổi, vì thế nên anh ta mới rõ như lòng bàn tay tính khí của mình? Quả nhiên là. . . . . . Đồ trứng thối Phạm Hiểu Giai ba chân bốn cẳng, đột ngột tung cửa ra, chỉ thấy một bó hoa hồng đỏ như lửa che đi gương mặt anh, mà anh trai cô thì đã sớm lui khỏi chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng này. Rất dễ nhận ra, từ giây phút anh trai chủ động đưa cho cô cái tài khoản đó, cô đã bị anh cùng Thiệu Chấn bắt tay nhau tính kế rồi! Cầm thú a a a ~~~~(>_<)~~~~ Soạt một tiếng, bó hoa được kéo xuống, gương mặt tươi cười anh tuấn nhưng không kém phần đáng ghét liền hiện ra trước mặt. “Kỷ niệm một trăm ngày kết hôn vui vẻ!” Vẻ mặt của cô nàng nào đó liền xanh như tàu lá. “Ấy! Em giẫm lên tấm poster rồi kìa…” Cô nàng nào đó vẫn giữ nguyên vẻ mặt thối hoắc của mình. “...” Thiệu Chấn nhấp môi dưới, rõ ràng mình lớn hơn cô tận ba tuổi liền, nhưng khi đối mặt với một Phạm Hiểu Giai “sống sờ sờ” trước mắt vẫn có chút hoảng hốt bối rối, giống như bốn năm về trước, khi cô vừa khóc vừa kêu anh cút đi, anh liền không biết nên dùng cách gì để có thể bước vào cửa chính nhà họ Phạm thêm một lần nữa. Bằng không anh đã chẳng tốn công phí sức thông qua Internet để tiếp cận gần gũi với cô rồi, cũng phải cảm ơn người bạn tốt Phạm Hiểu Lượng đã toàn lực hỗ trợ, mời cậu ta ăn mười bữa cơm cũng không có gì đáng kể hết. Cùng lúc đó, anh trai cô bên kia —— [Thế giới'> [Tiểu Lượng Gia'>: Gia đã trở về! Mấy kẻ lẫn lộn đằng kia mau mau cút về hành hội cho ông!