Tác giả: Đang cập nhật
Thể loại: Truyện ngôn tình
Lượt xem: 321294
Bình chọn: 7.5.00/10/129 lượt.
toàn bộ. [Muội muội Tiểu Lượng Gia'>: Không cần huynh giúp một tay đâu! Đáng ghét chết đi được. (╰_╯)# [Tiêu Diêu Trảm'> khẽ nhướn con mắt hẹp dài màu vàng kim đầy ưu sầu lên: Bà xã, chẳng lẽ nàng không phải yêu ta sao? Phạm Hiểu Giai cắm đầu gục ngã ngay trên bàn, trò chơi thôi mà, xin đại thần ngài đừng nhập tâm như vậy có được hay không?! Tiêu Diêu Trảm thấy cô không trả lời, lặng lẽ ngồi xổm trên bờ sông, vừa trồng một gốc cây tương tư, vừa dùng vẻ mặt rưng rưng nước mắt tưới nước cho hạt giống. [Muội muội Tiểu Lượng Gia'>: Đủ rồi đủ rồi đó! Để người khác nhìn thấy còn tưởng rằng muội coi thường huynh! Tiêu Diêu Trảm hừ nhẹ một tiếng, thấy có mấy người chơi đang đi tới phía này, liền mở ra hức PK toàn bộ (hình thức này trừ người trong đội ra thì ai cũng có thể đánh), trải qua một hồi chém giết, tử thương vô số, mà trò chơi lại có một đặc điểm lớn là: người chơi sau khi chết không thể lập tức trở về thành, người giết có thể lập mộ bia cho “thi thể”, viết lên đó những lời muốn nói. Phạm Hiểu Giai đang cúi đầu uống nước, chợt thấy[Hệ thống thông báo'>: Phu quân của bạn Tiêu Diêu Trảm bởi vì PK ác ý vượt qua ba lần nên đã bị xích lại bỏ tù. Không kịp cười trên nỗi đau của kẻ khác, cô đã nhìn thấy nội dung trên 7,8 ngôi mộ bia trước mặt mình, nhất thời nửa ngụm nước còn lại đều phun hết ra bên ngoài. —— Lễ truy điệu cho tình yêu của tôi. [Tiêu Diêu Trảm'> nói chuyện riêng với [Muội muội Tiểu Lượng Gia'>: Vợ à, ta ngồi tù rồi, một ngày ân ái trăm năm vợ chồng, nàng sẽ đến thăm ta sao? Phạm Hiểu Giai phát điên lên giật một gốc cây, trả lời: Ta cầu xin huynh đừng giả bộ đáng thương nữa có được hay không?! Chỗ đó nếu có thể giam được huynh, tên của ta liền phải viết lại! [Tiêu Diêu Trảm'> trả lời: Ồ, vậy tên của muội là gì? [Muội muội Tiểu Lượng Gia'>: Phạm Hiểu Giai. A! Sao lại đem tên thật nói ra chứ? Phạm Hiểu Giai sắp hỏng mất rồi. Bỗng chốc, Tiêu Diêu Trảm xuất hiện lần nữa trước mặt cô, nghiêng đầu cười tít mắt: Nhìn tên mới của bảo bối nhà ta nè. Cô không còn hơi sức nâng mí mắt lên, chỉ thấy trên đầu cực phẩm Thương Long có hai chữ đầy ngang ngược càn rỡ —— Hiểu Giai. Phạm Hiểu Giai tức vô cùng, bèn triệu hồi thú nuôi của mình là một con châu chấu nhỏ cấp thấp, đổi tên thành: Đồ trứng thối Tiêu Diêu Trảm. [Tiêu Diêu Trảm'> cười khúc khích, lúc này cửa sổ trò chơi đã chuyển thành trời đêm, chàng nhảy lên Thương Long đang bay lơ lửng trên không trung, gửi đến Phạm Hiểu Giai lời mời cùng cưỡi thú. Phạm Hiểu Giai quả quyết cự tuyệt, Tiêu Diêu Trảm không chút lo ngại mời tiếp lần nữa, thao tác tới lui vài chục lần, Phạm Hiểu Giai rốt cuộc hoa mắt bấm nhầm nút chấp nhận. Tầm nhìn cao lên, Thương Long xông thẳng lên trời, xuyên qua những tầng mây dày cộm nặng nề cùng những cánh rừng nhiệt đới rậm rạp. Bất thình lình, một vòm mây tía xẹt qua đáy mắt, nghiêng người nhìn về phương xa, biển hoa bảy màu trải khắp núi đồi tràn vào trong ánh mắt. Phạm Hiểu Giai không kiềm chế được kinh ngạc cảm thán, trước giờ cô không hề biết trong trò chơi lại có những cảnh đẹp xa hoa kỳ thú như vậy, trong chớp mắt đã quên đi sự tức giận của mình. [Muội muội Tiểu Lượng Gia'>: Thật là đẹp. Tiêu Diêu Trảm lặng lẽ vòng tay qua hông cô, dịu dàng cười một tiếng. Gió nhẹ lay động mái tóc dài trong game, Phạm Hiểu Giai đang ngồi trước máy tính không tự chủ được khẽ cong môi, giống như đã thật sự ngửi được mùi hoa thơm mát vậy. Thật ra thì Tiêu Diêu Trảm đại thần như vậy, muốn người chơi nữ dạng gì chẳng có? Thế nhưng anh lại nguyện ý chịu sự chê cười, như cái đuôi không ngừng kề cận cô, cũng không phải cô không cảm nhận được, chẳng qua đối với việc anh ta ép mình lập ra tài khoản “Muội muội Tiểu Lượng Gia” này có chút tức giận mà thôi, rất đáng sỉ nhục đúng không? Như vậy có thể khiến cho toàn bộ người chơi trong server này biết được rằng Tiêu Diêu Trảm anh không những chế phục được Tiểu Lượng Gia mà còn cưới muội muội của bại tướng dưới tay mình làm vợ, nghe như thổ phỉ ấy! [Muội muội Tiểu Lượng Gia'>: Rốt cục huynh đang rắp tâm làm chuyện gì chứ? [Tiêu Diêu Trảm'>: Ta nào có rắp tâm gì đâu, tất cả đều là ái tâm mà. [Muội muội Tiểu Lượng Gia'>b>: Nếu không phải huynh đang ngồi cùng ta, ta nhất định không thể không cho huynh một quyền, buồn nôn chết đi được! Tiêu Diêu Trảm cười mà không nói, nắm thật chặt hai tay, đặt cằm hạ xuống đầu vai của cô. Phạm Hiểu Giai ngắm nhìn “một đôi tình nhân” thân mật khăng khít trên màn hình, không nói đến nhân phẩm của anh, chỉ nhìn qua diện mạo bất phàm của nhân vật trong trò chơi này cũng đã đủ để khiến những người chơi nữ trở thành hoa si rồi, cô hình như cũng không là ngoại lệ, đành lúng túng dời tầm mắt đi, bất tri bất giác đỏ bừng mặt. [Tiêu Diêu Trảm'>: Ta thật lòng thích muội, không hề liên quan đến trò chơi này. [Muội muội Tiểu Lượng Gia'>: Khụ khụ. . . . . . Đã nói huynh là lưu manh còn không chịu thừa nhận? Huynh hiểu ta, biết rõ ta sao? Chỉ bằng một đoạn video ba phút đã xác định được ta là mẫu người huynh thích rồi à? [Tiêu Diêu Trảm'>: A, vì sao muội không hỏi xem tên của ta là