
ng là tôi có lỗi với cô, nhưng không ngờ sự việc lại
chuyển biến như thế.”
“Với chỉ số thông minh của anh thì đúng
thật là khó mà nghĩ đến…” Diệp Nhân Sênh cười lạnh: “Tôi giúp anh cầm
mấy thứ đồ vốn là có ý tốt, anh có thể khinh thường người mới, cũng có
thể đem trách nhiểm đổ lên đầu tôi, nhưng anh có bao giờ nghĩ đến lương
tâm của mình?”
“Con người sao có thể không vì mình chứ! Tôi khổ cực lắm mới leo lên đến vị trí này, cô nghĩ nó dễ dàng sao?”
“Nhân phẩm có vấn đề, sớm muộn gì cũng phải biến đi.”
Tiểu Vương bị Diệp Nhân Sênh mắng đến á
khẩu không trả lời được, nhất thời thẹn quá hóa giận, đưa tay nắm lấy xe lăn của Diệp Nhân Sênh: “Chuyện này vốn có thể cứ như vậy mà trôi qua,
đều là do mày mở miệng nói với đạo diễn Hồ!”
Hắn ta dùng hết sức, bẻ quặt chiếc xe lăn, Diệp Nhân Sênh nhất thời ngã trên mặt đất.
“Tiểu cô nương, cho cô bài giáo huấn lần này, sau này đừng có giả bộ uy hiếp nữa chứ?”
Diệp Nhân Sênh giãy dụa lật người, Tiểu
Vương vốn định xem cô đau khổ sợ hãi, nhưng không ngờ rằng cô lại xoay
người lại, trong đôi mắt lóe lên tia nhìn châm biếm: “Thì ra hai chữ đồ
khốn này, tặng cho anh là thích hợp nhất.”
Tiểu Vương giận dữ, đưa tay ra muốn tát
cô một cái,nhưng Diệp Nhân Sênh đã giơ tay ngăn cản, trở tay nắm lấy tay phải hắn ta, tức khắc Tiểu Vương quỳ trên mặt đất kêu thảm thảm thiết
như heo bị giết, Diệp Nhân Sênh giơ chân trái đá một cú, đá cho hắn quỳ
rạp trên mặt đất, nhân thể ép chặt cánh tay trái hắn ta, Tiểu Vương
không thể động đậy, ngón tay hình như cũng bị Diệp Nhân Sênh vặn gãy
rồi, cô cười giảo hoạt với hắn ta, khuỷu tay không chút lưu tình đánh
xuống Tiểu Vương.
“Ngại quá đi, nghĩ là chị đây dễ bị xem
thường sao?” Cô hung hăng nói: “Ngón út của chị đây mà ấn xuống thì
ngươi có mà chết bầm, thành thật với chị rồi cút đi.”
Tiểu Vương bị khuỷu tay ai đó nện xuống
khiến cho trước mắt biến thành màu đen, vốn ngỡ Diệp Nhân Sênh bình
thường lịch sự văn nhã với người ta, vị trí trợ lý đạo diễn hành động
thật ra cũng giống hắn dựa vào quan hệ mới có thể đảm nhiệm, nào biết
được cô ta thật sự hung hãn khủng bố như thế.
Cửa thang máy lại mở ra, tiếng cười của
Quách Khả Kiêu vang lên, có mấy người đi ra từ thang máy, trông thấy
cảnh tượng trước mắt đột nhiên ngẩn cả người, sau vài giây, Mã Thiến
Thiến hét lên một tiếng quái dị, nhảy tới đánh một cú, Diệp Nhân Sênh sợ hãi nhanh chóng cút qua một bên, vì thế Tiểu Vương đáng thương liền bị
Mã Thiến Thiến đè một cái.
Quách Khả Kiêu, Đường Dập và Tuyên Tử đều trợn mắt há mồm, Diệp Nhân Sênh cười khô: “Tư thế hổ đói vồ cừu con này thật là chuẩn…”
“Đừng nói nữa, Tiểu Diệp cô có bị thương
không?” Tuyên Tử vội vàng chạy tới, chen lên trước Đường Dập đỡ cô dậy,
Quách Khả Kiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm Đường Dập không nói gì.
“Nếu không có việc gì, thì tôi về trước
đây.” Đường Dập trầm giọng nói, liếc nhìn Diệp Nhân Sênh một cái rồi lấy chìa khóa ra xoay người đi về phòng, Mã Thiến Thiến cũng phụ đỡ Diệp
Nhân Sênh nhanh chóng chuồn mất, để lại Tiểu Vương tiếp tục nằm đơ trên
đất.
“Cô đã biết cô ấy chính là Sênh Sênh Ly Nhân…” Quách Khả Kiêu nói nhỏ: “Tại sao không trực tiếp để đạo diễn Hồ đuổi việc cô ấy?”
“Như thế rất không thú vị, tôi sẽ để cho
chính cô ta biết khó mà rút lui.” Tuyên Tử mìm cười: “Anh không biết…
phụ nữ có rất nhiều mặt sao?”
Trong lòng Quách Khả Kiêu chìm xuống,
Tuyên Tử thông minh như vậy, hiển nhiên sẽ không ở trước mặt Đường Dập
mà đối địch với Diệp Nhân Sênh, nhưng một Lăng Tử Huyên trong trò chơi
kia biểu hiện xúc động lỗ mãng như thế, có phải cũng chỉ là một trong
những bộ mặt của Tuyên Tử?
Chẳng qua anh chỉ muốn Diệp Nhân Sênh không gây trở ngại cho tiền đồ của Đường Dập mà thôi, nhưng rõ ràng Tuyên Tử không chỉ thỏa mãn với việc
này.
Rốt cuộc cô nàng đang tính toán cái gì?
Quách Khả Kiêu nhìn bóng lưng Tuyên Tử rời đi, thở dài đánh sượt rồi quay về phòng.
Vì thế… Vương mỗ bị mọi người quên lãng vẫn còn nằm đơ trên mặt đất…
Cho dù Diệp Nhân Sênh cuộn mình trong
chăn trên giường quay cuồng, vẫn không thể ngăn được Mã Thiến Thiến
không ngừng phát ra mùi oán niệm vô cùng.
“Nếu như không dựa vào ba của cô ta, thì
cô ta là cái thá gì chứ?” Mã Thiến Thiến phẫn nộ nói lảm nhảm: “Xem
thường mình là sao? Cô ta thì sạch sẽ hơn chăng? Có ai không biết trong
công ti Tuyên Lỗi dơ bẩn thế nào!”
Cô ấy không phải là đang chửi rủa Tuyên
Tử chiếm lấy Đường Dập đấy chứ? Diệp Nhân Sênh nhất thời thò đầu ra khỏi chăn tìm hiểu: “Mình thấy cái cô Tuyên Tử đấy cũng rất nhã nhặn, không
có gì kiêu ngạo cả.”
“Nhã nhặn cái rắm!” Mã Thiến Thiến một
cước bước trên người Diệp Nhân Sênh: “Đó chỉ là giả bộ trước mặt Đường
Dập thôi, chỉ là quen biết nhau sớm vài năm ở bên Mỹ, nên mới đắc ý thế
đấy chứ!”
Có thể quen biết nhau vài năm ở Mỹ, đương nhiên phải đắc ý.
Diệp Nhân Sênh có chút uể oải, cô ngay cả Mỹ cũng chưa từng đến, mà cũng chẳng muốn đi. Mã Thiến Thiến trông thấy vẻ mặt đau khổ của cô, cứ nghĩ cô bị mình ngồi lên nên mới đau, lập tức cẩn thận trở mình.
“Ôi, bây giờ cậu với