
không đi tìm tòi thì đội cứu nạn cũng sẽ tìm thấy bọn họ. Mấy chữ
này được Tuyên Tử hào phóng nói khéo, Diệp Nhân Sênh lại nghe rất chói
tai, sau một lúc lâu mới phát giác mùi vị đắc ý trong lời nói của cô
nàng, chính là tự cho mình là bạn gái.
Tình địch!
Lập tức bóng đèn nhỏ trong đầu Diệp Nhân
Sênh sáng lên, đáng tiếc là ngay tức khắc liền tắt đi, tình địch chỉ là
cọng lông, người ta mới là cặp đôi trời sinh, thậm chí đến cơ hội làm
bia đỡ đạn cô còn chẳng có…
Vì thế cái bia đỡ đạn này còn chưa kịp
thương cảm, đã bị trận ầm mỹ trước cửa thu hút sự chú ý. Tuyên Tử nhẹ
nhàng “a” một tiếng, nhất thời nét vui mừng lộ rõ trên mặt: “Bọn họ về
rồi, cô có muốn đi đón bọn họ cùng không?”
Có thể làm cho cô nàng vui sướng đến thế
thì chắc chắn trong “bọn họ” có Đường Dập, Diệp Nhân Sênh vội vàng xua
tay: “Mình cô đi là được rồi, cứ để tôi tự đẩy xe.”
Tuyên Tử mỉm cười với cô, lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra sửa sang lại đầu tóc với cổ áo, lúc này mới bước nhanh ra cửa.
Diệp Nhân Sênh nhanh chóng chuyển hướng
xe lăn trốn vào trong góc, từ xa từ cửa sổ hướng ra ngoài nhìn lại,
Đường Dập đang bước xuống từ trên xe, nửa tháng nghỉ ngơi khiến cho
khuôn mặt trắng nõn của anh gần như trong suốt, dưới ánh mặt trời phác
phẩt ảo giác dễ dàng trôi đi, nhưng anh vẫn mang theo cái khí chất lãnh
đạm xa cách của riêng mình, bỗng dưng sinh ra cảm giác chân thật thanh
nhã. Tuyên Tử ra nghênh đón, đang còn thân thiết nói gì đó, Mã Thiến
Thiến dẩu môi ở một bên, Diệp Nhân Sênh nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy có dũng khí bi ai khó hiểu.
Cô có thể ở trước mặt anh, nhưng cô lại chỉ có thể đứng nơi góc này.
Có thứ gì… có thể phân chia ra chênh lệch rõ ràng tàn khốc như vậy?
Tuy nhiên Đường Dập lại đi lướt qua Tuyên Tử, dường như nói gì đó với đạo diễn Hồ, đạo diễn Hồ lại xoay người hỏi người trong đoàn đứng bên cạnh, nhất thời sắc mặt chuyển biến.
Ông ta lập tức lấy điện thoại ra, chửi ầm lên với người ở đầu bên kia, những người khác trong đoàn phim tốp năm
tốp ba nhỏ giọng xì xào bàn tán, vẻ mặt nom rất là vui sướng khi người
khác gặp họa.
Diệp Nhân Sênh còn chưa hiểu chuyện gì
đang xảy ra, liền nghe thấy thang máy vang lên một tiếng ting, Tiểu
Vương chỉ mặc đồ ngủ, hùng hổ từ bên trong lao ra, từ xa đã lớn tiếng
giải thích với đạo diễn Hồ, tuy Diệp Nhân Sênh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Tiểu Vương vướng xui thì rất là vui sướng, liền cùng những người đang đứng xem ‘vui sướng khi người khác gặp họa’.
Nhưng hình như đạo diễn Hồ nói gì đó,
không hề nghe Tiểu Vương giải thích, sắc mặt Tiểu Vương lập tức trắng
bệch, môi giật giật như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời, chỉ chán nản bỏ đi.
Đoàn người đi vào đại sảnh, Diệp Nhân
Sênh vội vàng quay xe lăn vào trong tường, nhưng không ngờ Mã Thiến
Thiến nhanh mắt: :Ấy? Tiểu Diệp sao cậu lại tự mình ra đây?”
Âm thanh của cô tuy nhỏ nhưng đủ để những người xung quanh nghe thấy, đạo diễn Hồ nghe thế, lập tức quay sang
phía Diệp Nhân Sênh: “Ây za Tiểu Diệp, thật sự là hiểu lầm lớn, cháu xem xem, đều do tên ngốc Tiểu Vương này, gặp chuyện lớn như vậy, còn hại
cháu với Đường Dập suýt nữa mất mạng…”
Diệp Nhân Sênh vừa mừng vừa sợ, cô vốn
đang tìm cơ hội chứng minh mình trong sạch, không ngờ rằng đạo diễn Hồ
lại khơi vấn đề trước: “Cái đó… sao chú biết được…”
“May mà có Đường Dập nói chú biết, Tiểu
Cao bên đội tạo mẫu nói cũng nhìn thấy, là chính hắn ta để quên máy quay lại còn đẩy trách nhiệm về phía cháu, ầy, cháu cũng biết tính chú nóng
nảy rồi đấy, hôm nay để chú làm chủ, coi như là chú chịu lỗi, ha ha…”
Diệp Nhân Sênh nghĩ đến cái cảnh lúc nãy, ngẩng đầu lên, vừa hay chạm đúng ánh mắt của Đường Dập, nhất thời trong lòng náo loạn: “Cái đó… cám ơn đạo diễn Hồ, cháu xin phép lên phòng
trước.”
Cô nhanh chóng quay xe lăn, cửa thang máy vừa mở, liền như thiêu như đốt chạy vào.
Anh… phát hiện cô đã biết hết tất cả rồi sao?
Trong lòng Diệp Nhân Sênh lộn xộn vô
cùng, cô lúc nào cũng tự nhắc mình như vậy không có kết quả tốt, nhưng
trong nháy mắt chạm phải ánh mắt của Đường Dập, lại cảm giác bản thân…
thình thịch động tâm.
Quả nhiên không cách nào khống chế được a a a a a.
Cô đỏ mặt, thầm muốn chạy nhanh về phòng đắp chăn giả chết.
Rất nhanh thang máy đã lên đến tầng bốn,
Diệp Nhân Sênh trong đầu buồn bực di chuyển xe lăn, có người chắn chắn
trước cửa thang máy không chịu nhường đường, cô cảm thấy quái lạ, định
mở miệng bảo người ta tránh ra, ngẩng đầu lên liền choáng váng, người
trước mắt kéo vali hành lí ngơ ngác nhìn cô, chính là Tiểu Vương.
Lập tức sắc mặt Diệp Nhân Sênh không vui vẻ gì, ho hắng mấy tiếng: “Khụ khụ, phiền anh nhường lối.”
Tiểu Vương lui qua một bên, Diệp Nhân Sênh di chuyển xe lăn đi ra, nhưng Tiểu Vương không hề đi vào, cửa thang máy đóng lại.
“Tôi mất việc rồi, chắc là cô vui lắm nhỉ?”
Khẩu khí của Tiểu Vương buồn bực, Diệp
Nhân Sênh vui sướng khi người khác gặp họa thành thực: “Nếu tôi nói tôi
rất khó chịu anh có tin không?”
…
Chính xác là giả, Tiểu Vương nghiến răng
nghiến lợi: “Đú