
ôi khẽ
hứ mũi một tiếng, một mình đi đến một chỗ khác ven hồ nghịch nước. Ư
Thiền trừng mắt nhìn tôi hồi lâu, tôi vẫn cứ giả bộ như không thấy. Ư
Thiền nói: “Ngươi không biết bơi, đừng ngồi gần hồ như thế, cẩn thận rơi xuống đấy.”
Tôi tiến về phía trước hai ba bước, cẩn thận thăm
dò xem nước có sâu không, có thể đi tiếp không. Ư Thiền lao đến, tóm lấy cổ áo tôi, kéo tôi tránh xa bờ hồ. Tôi tức giận nói: “Có mà ngươi không biết bơi ấy, đồ nhát gan, ta chẳng sợ.”
Ư Thiền bực mình phì cười: “Rõ ràng người nên giận là ta, ngươi lại đi cau có là sao!”
Nhớ lại chuyện hôm đó, trong lòng tôi quả thật cũng thấy hơi ngại ngùng. Ư
Thiền chọn tôi đi dâng đầu dê, tôi không dâng cho thiền vu, lại dâng cho Y Trĩ Tà. Kết quả là vừa đắc tội với thiền vu, lại chuốc phiền phức cho Y Trĩ Tà. Tôi cúi đầu, không nói gì.
Ư Thiền cười cười, kéo tay tôi nói: “Nếu không tức giận nữa, chúng ta kiếm chỗ nào đi chơi đi.”
Tôi mím môi cười gật gật đầu, hai người tay trong tay chạy như bay. Tôi
ngửa mặt đón gió, lớn giọng nói: “Vì sao ngươi không thích Y Trĩ Tà thế? Bằng không, chúng ta đã có thể cùng nhau đi bắt thỏ rồi.”
Ư Thiền cười lạnh tanh: “Chỉ cần hắn không muốn ăn đầu dê, ta đương nhiên có thể cùng hắn đi chơi.”
Tôi đang định nói Y Trĩ Tà tất nhiên có thể không cần ăn đầu dê, bỗng nhiên nhớ ra, sau khi bầy sói bắt được con mồi, đều để cho Lang vương ăn
miếng đầu tiên, đầu dê liệu có phải cũng chỉ có vua của loài người mới
được ăn? Y Trĩ Tà thật sự không muốn ăn miếng thịt trên đỉnh đầu dê ấy
sao? Lời đã ra đến miệng lại bị tôi nuốt ngược trở vào…
Năm đó,
tôi mười tuổi. Vì một cái đầu dê, lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy ngẫm
về những bài văn mà cha bảo tôi học thuộc mỗi ngày, cũng là lần đầu tiên nghĩ kỹ về thiền vu, Y Trĩ Tà và Ư Thiền, bắt đầu lờ mờ hiểu ra bọn họ
tuy là những người thân thiết nhất, nhưng cũng rất có thể sẽ trở thành
kẻ thù cốt nhục tương tàn như trong sách người Hán miêu tả.
Tôi ôm tâm sự nặng nề đi đến bên lều trại, bên tai vẫn văng vẳng lời nói của Ư Thiền, chần chừ chưa vào ngay.
Vương phi của Y Trĩ Tà chải tóc xong, nghiêng đầu mỉm cười hỏi hắn: “Vương
gia, thiếp mới học được cách búi tóc này của yên chi[1'>, có đẹp không?”
[1'> Yên chi là từ chỉ chính cung của thiền vu Hung Nô.
Y Trĩ Tà đang đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn vương phi, vẻ mặt
dửng dưng, nụ cười trên mặt vương phi dần dần phai nhạt, giữa lúc nàng
thấp thỏm không yên, Y Trĩ Tà tiện tay ngắt một đóa hoa bày trên bàn,
đứng dậy đi đến cạnh vương phi, mỉm cười nói: “Thế này mới xứng với vẻ
đẹp của nàng.” Gò má vương phi đỏ hồng lên, ngẩng đầu nhoẻn cười nhìn Y
Trĩ Tà, cả người mềm nhũn dựa vào người hắn.
Tôi chau mày thở hắt ra một hơi, xoay người định đi, chợt đằng sau vang lên tiếng trách êm ái: “Ai nhìn trộm ở ngoài đấy?”
Y Trĩ Tà lên giọng gọi: “Ngọc Cẩn, vào đi.”
Tôi đứng bên ngoài lều một lúc, véo véo má mình, ép bản thân phải nặn ra
một nụ cười thật ngọt ngào rồi mới đi vào trong, hành lễ với vương phi.
Mắt Y Trĩ Tà thoáng lướt qua một tia ngạc nhiên, nhưng chỉ cười nhạt
nhìn tôi và vương phi trò chuyện.
Vương phi cười hỏi: “Vương gia sao lại biết là Ngọc Cẩn đang ở bên ngoài thế?”
“Chỉ có muội ấy hay tự do ra vào giữa các lều trại quen rồi, binh sĩ nhìn
thấy cũng không hỏi han nhiều. Ngoại từ muội ấy ra, còn ai có thể không
một tiếng động đứng bên ngoài nhìn lén?” Y Trĩ Tà đi đến trước bàn ngồi
xuống, lại cầm cuốn sách thẻ tre lên.
Vương phi đứng dậy nói:
“Ngọc Cẩn, cùng ta đi gặp yên chi đi! Bà là người Hán, biết rất nhiều
điều thú vị, chúng ta sang học theo, giúp muội chải một kiểu tóc thật
đẹp, có được không?”
Tôi cười lắc lắc đầu: “Mấy kiểu tóc đấy
phải người nào tay rất khéo, rất thông minh mới học được, muội ngốc lắm, không học nổi, muội chỉ thích đuổi bắt thỏ thôi.”
Vương phi bật cười, khom người xuống thơm vào mặt tôi một cái: “Mồm miệng thật là
lanh lợi, sao trước đây toàn nghe người ta nói tính khí muội rất ngang
ngược nhỉ? Ta càng nhìn càng thích muội đấy. Muội không đi, ta đành đi
một mình vậy, nhưng mà sợ là hôm nay vương gia cũng không có thời gian
cùng muội cưỡi ngựa đi săn đâu!”
Vương phi hơi khom người chào Y Trĩ Tà rồi vén rèm đi luôn. Tôi lúc này mới nhấc ông tay áo lên ra sức
lau chỗ vương phi vừa thơm vào, Y Trĩ Tà nhìn tôi, đưa tay chỉ chỉ tôi
từ xa, lắc đầu cười. Tôi khẽ thở dài, quay người định đi, Y Trĩ Tà chợt
đứng dậy nói: “Đợi ta với.” Tôi ngoái đầu lại nhìn, hắn rảo chân mấy
bước, nắm lấy tay tôi: “Vẫn còn thời gian ra ngoài đi dạo.”
Hắn
dắt tôi men theo sườn núi, đi thẳng lên nơi cao: “Lâu lắm rồi chưa gặp
muội, lúc đi gặp cha muội cũng không thấy bóng dáng muội đâu, muội và Ư
Thiền làm hòa rồi à?” Tôi vừa gật đầu, lại lấp tức lắc lắc đầu.
“Hai người lại cãi nhau rồi sao? Muội mà chịu bỏ chút công phu giả vờ giả
vịt như vừa nãy với Ư Thiền, đảm bảo có thể làm cho Ư Thiền cực kỳ vui
vẻ.” Y Trĩ Tà nói đùa.
Sau ngày hôn lễ, cả thảo nguyên này ai
cũng biết sự sủng ái của huynh dành cho vương phi, muội vì không muốn
làm khó huynh, nên mới cố ý