
ốt sắng đến thế, còn cách rất xa đã dang hai tay như muốn nhào vào
lòng mình, cha không khỏi cảm động, dù không hiểu lý do, ông vẫn rảo
chân tới đón, hơi cúi mình xuống ôm lấy tôi. Đến khi nhận ra con trâu
đằng sau, muốn né tránh thì đã hơi chậm mất rồi. Lúc này, nam tử bên
cạnh cha đã nhảy một bước chắn trước mặt cha, đứng đối diện với con
trâu.
Tôi trợn to mắt, nhìn con trâu xông thẳng về phía hắn, mắt thấy sừng trâu sắp chạm vào hắn đến nơi, thì nhanh như chớp, hắn phóng
cả hai tay ra, nắm lấy hai sừng trâu, con trâu phẫn nộ sấn tới trước,
đạp đất cào cỏ làm bụi bốc mù mịt, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích. Tôi
trố mắt theo dõi, trong đầu chỉ bật lên duy nhất một ý nghĩ: Hắn mà là
sói, nhất định sẽ là Lang vương của chúng tôi.
Cha bế tôi tránh
ra vài bước, cười tán thưởng: “Thường nghe người ta ca ngợi vương gia là đệ nhất dũng sĩ của Hung Nô, quả nhiên danh bất hư truyền.” Thiếu niên
ngoảnh mặt lại cười: “Sức lực điền thôi mà, hàng phục mỗi một con nghé
hoang, làm sao bì được kiến thức của tiên sinh?”
Thấy tôi giãy
giụa muốn tụt xuống, cha liền buông tôi ra: “Thần chẳng qua chỉ nắm bắt
toàn những đạo lý cứng nhắc trong sách vở, vương gia thì đã lĩnh hội
chúng từ trong thế sự lâu rồi.”
Tôi đến cạnh thiếu niên, nhằm
chân trâu đá một phát: “Dám đuổi ta này! Đuổi nữa hay thôi? Đuổi nữa hay thôi? Đá ngươi có hai phát mà dám đuổi ta thiếu điều trối chết.”
Con trâu vốn đã được thiếu niên thuần phục phần nào, bỗng nhiên hung hãn
trở lại, lắc đầu quất đuôi giãy giụa. Cha liền túm lấy tôi, quay sang
nói với thiếu niên, vẻ áy náy: “Đây là con gái thần, tính tình hơi hoang dã, đã gây rắc rối cho vương gia rồi!” Ông quay đầu nhắc tôi, “Mau hành lễ với vương gia!”
Tôi đứng yên, trân trân nhìn hắn. Bấy giờ
tôi vẫn chưa biết đánh giá ngoại hình con người, nhưng vẻ anh tuấn này
thì chỉ cần thoáng nhìn đã in sâu vào tâm trí. Tôi ngây ngốc ngắm hắn
hồi lâu, rồi hỏi: “Huynh thật đẹp trai, huynh là người đẹp trai nhất
Hung Nô đúng không? Nhưng Ư Thiền cũng rất đẹp trai, không biết đến khi Ư Thiền cao như huynh thì có đẹp trai bằng hay không!”
Hắn ho khẽ mấy tiếng, liếc cha vẻ muốn cười lắm nhưng nén lại, rồi quay đi chuyên
tâm thuần phục con trâu. Cha lúng túng bịt miệng tôi: “Vương gia lượng
thứ, đều tại thần quản giáo không nghiêm.”
Dần dần, con trâu bớt hung hăng, thiếu niên thận trọng buông hai tay thả cho nó đi. Quay lại
thấy cha đang một tay chặn miệng tôi, một tay vặn ngược hai cánh tay tôi ra sau, còn tôi thì ra sức vừa đá vừa đạp, hắn nhìn cha với ánh mắt
thông cảm: “Còn tốn công tốn sức hơn thuần hóa trâu rừng nhỉ!”
So sánh tôi với trâu? Dù đang bận rối rít, tôi vẫn cố tranh thủ lườm hắn
một cái. Hắn hơi ngẩn người, lắc đầu bật cười, nói với cha: “Thái phó
đang có việc thế này, bổn vương đi trước vậy.”
Thiếu niên vừa
đi, cha liền cắp tôi vào nách đem về lán. Tôi từng thấy dân du mục trên
thảo nguyên dùng roi quất lũ con bướng bỉnh, chẳng lẽ cha định làm như
thế? Đang chuẩn bị đánh nhau với cha một trận to, nhưng ông chỉ lấy lược ra, bảo tôi ngồi ngay ngắn xuống.
“Tóc tai bù xù thế này này,
Tả Cốc Lễ vương không hẳn là người đẹp trai nhất Hung Nô, nhưng con chắc chắn là cô gái xấu xí nhất thảo nguyên này rồi đấy.”
Tôi lập
tức yên lặng ngồi xuống, một tay kéo lấy gương đồng, kỹ càng đánh giá
bản thân: “Xấu hơn bà lão rụng hết răng hôm trước chúng ta nhìn thấy ạ?”
“Ừ.”
“Xấu hơn bác gái béo ú đến nỗi lê đi không nổi nữa ạ?”
“Ừ.”
Tôi dẩu môi nhìn mình trong gương, đầu tóc rối bù, còn mắc mấy cọng cỏ
xanh, trên chóp mũi và gò má đều dính bùn đen, nhếch nhác cực độ, duy
đôi mắt là vẫn lấp lánh sáng rực.
Cha giúp tôi lau sạch mặt, cẩn thận nhặt hết cỏ, rồi dùng lược chải gỡ từng lọn để làm mượt mái tóc
rối tung: “Chúng ta tết hai bím tóc, cha sẽ tết một bím trước, con tự
học theo tết bím còn lại, tết tóc xong, chắc chắn con sẽ là tiểu cô
nương xinh đẹp nhất mà cha từng thấy.” Cha vừa giúp tôi tết tóc, vừa nói chuyện…
* * *
Cành
khô nổ lép bép trong đống lửa, có mấy tia lửa tóe lên, đánh thức hồi ức
của tôi, Lang huynh ngồi bên cạnh vươn mình một cái lại nằm bò ra đất.
Tôi vỗ vỗ vào lưng nó, mạch suy nghĩ lại trôi về quá khứ.
Năm ấy tôi bảy hoặc tám tuổi, mới về ở với cha được một năm. Hôm đó là lần đầu tiên tôi tự mình tết được tóc, và cũng là lần đầu tiên gặp Y Trĩ Tà,
bằng hữu của cha, tiểu vương thúc của thái tử Ư Thiền, ấu đệ của Quân
Thần thiền vu, Tả Cốc Lễ vương của Hung Nô. Vì hắn rất hay đến gặp cha,
chúng tôi dần thân nhau, lần nào ra ngoài đi săn hắn cũng dẫn tôi theo.
Trong lều trại.
“Ngọc Cẩn, nếu vẫn không học thuộc được Quốc sách, cho dù con có xoắn bứt hết cả tóc, tối nay ta cũng sẽ không cho phép con tham gia yến tiệc.” Cha
đáng ghét cúi đầu viết chữ, không hề ngẩng lên, nói.
Tôi nhớ Y
Trĩ Tà từng nói tóc của tôi giống như cừu vừa mới được xén lông, vội
thôi xoắn tóc, nhìn chằm chằm vào thẻ tre trước mặt, bắt đầu cắn móng
tay: “Vì sao cha không dạy Ư Thiền? Ư Thiền mới là học trò của cha, hoặc cha có thể bắt Y Trĩ Tà học thuộc lòng cũng