Polly po-cket
Đại Mạc Đao

Đại Mạc Đao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324121

Bình chọn: 9.00/10/412 lượt.

ong đợi, có lẽ bây giờ tôi

đã cùng cha ở thành Trường An, chứ không phải đơn độc lang thang giữa sa mạc Qua Bích này.

Lúc đông người, Tiểu Hoắc rất ít nói, chỉ trầm mặc nghe những người khác thao thao bất tuyệt, cuối cùng hai người ở

trên lưng ngựa, hắn mới nói riêng với tôi: “Những chuyện bọn họ kể chỉ

là vẻ bề ngoài tươi sáng đẹp đẽ của Trường An thôi, không phải người nào cũng được hưởng thụ mọi thứ họ nói đến đâu.”

Tôi “ừ” một tiếng, ra ý đã hiểu.

Hai ngày sau, chúng tôi vẫy tay tạm biệt bên suối Nguyệt Nha. Vì đã có chủ ý mới, nên khi họ cảm ơn tôi lần nữa, tôi thẳng thắn nói nếu họ có nhiều

lộ phí, thì cứ cho tôi một ít tiền coi như quà cảm ơn tôi đã dẫn đường.

Tiểu Hoắc hơi ngẩn ra, rồi nhướn mày bật cười, đưa tôi một túi tiền, do dự

muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, khuyên nhủ bằng giọng chân thành:

“Đối với cô nương thì Trường An không bằng Tây Vực đâu, cô nương nên cẩn thận mọi chuyện.” Tôi gật gật đầu, nhận món tiền mới kiếm được rời đi.

Đi một quãng xa, cuối cùng vẫn không kìm được, tôi ngoảnh đầu nhìn lại.

Vốn tưởng rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đã xa dần, không ngờ hắn

vẫn chưa bỏ đi, cứ ngồi ngây trên lưng ngựa, tiễn tôi bằng ánh mắt từ

đằng xa. Bất chợt, ánh mắt hai người chạm nhau, gương mặt hắn thoáng

hiện lên nét mừng rỡ pha lẫn kinh ngạc, trái tim tôi run lên, vội vàng

quay đầu, cuống quýt chạy về phía trước.

* * *

Sau khi

chia tay đoàn buôn của Tiểu Hoắc, tôi cùng đàn sói đi từ Qua Bích đến

thảo nguyên, từ thảo nguyên đến sa mạc, đêm xuống lại nhấc túi tiền ra

ngây người ngắm.

Tôi lưu luyến Lang huynh và đàn sói, cũng không

nỡ rời xa sa mạc cát vàng, cỏ xanh và rừng hồ dương. Nhưng chẳng lẽ tôi

sẽ sống cùng bầy sói ở đây suốt đời sao? Đúng như lời cha nói, tôi chung quy vẫn là người, tôi đã không thể hoàn toàn làm sói nữa rồi.

Sau khi nghĩ kỹ, tôi quyết định ra đi. Cuộc sống sói của Lang huynh đang

bốn bề sóng dậy, phía trước còn có vô số thử thách, có lẽ có một vương

quốc lớn nhất trong lịch sự loài sói ở Tây Vực đang chờ đợi nó. Nhưng

đời người của tôi vừa mới bắt đầu, tính mạng này của tôi không dễ gì giữ được, cho dù phía trước là chua hay ngọt, đắng hay cay, tôi cũng sẽ đi

nếm thử xem sao. Đúng như những người dân du mục kia vẫn hát: “Bảo đao

không mài không sắc, cổ họng không hát không trong.” Đời người không có

trải nghiệm thì u ám biết bao? Giống như bầu trời đêm mất đi ánh sao.

Tôi muốn đến thành Trường An xem sao, xem Đại Hán trong lời kể của cha,

có lẽ tôi có thể làm một cô gái người Hán xinh đẹp như lòng cha mong

muốn. Ở thành Đôn Hoàng, sau khi trả đủ tiền, tôi được một đoàn buôn đồng ý dẫn theo cùng về Trường An.

Tôi mang theo toàn bộ gia tài chen chúc với bốn người khác trên xe ngựa.

Gọi là toàn bộ gia tài, chẳng qua chỉ có một bộ váy Lâu Lan là đáng giá.

Cha từng kể cho tôi rất nhiều về cảnh vật Trường An, tôi cũng từng vô số

lần tưởng tượng về Trường An, nhưng khi tận mặt nhìn thấy nó, tôi vẫn bị chinh phục trước vẻ hùng vĩ trang nghiêm ấy. Dùng mắt áng chừng con

đường đang đi, đại khái rộng khoảng mười lăm trượng, mặt đường có hào

nước chia thành ba làn, làn đường ở giữa rộng sáu đến bảy trượng, hai

bên rộng khoảng bốn trượng. Lúc mới vào thành, hán tử đánh xe nói với

tôi đầy vẻ tự hào, rằng làn ở giữa là ngự đạo dành cho thiên tử Đại Hán, hai bên thì để quan lại và dân thường đi lại.

Trải hết tầm mắt

là những phủ đệ lộng lẫy, san sát nối tiếp nhau, mái hiên tưởng chừng

như nối liền đến tận chân trời, hai bên con đường rộng rãi trồng các

loại cây như hòe, du, tùng, bách, rậm rạp tươi tốt, cành lá sum suê,

tăng thêm nét đẹp dịu dàng cho tòa hoàng thành.

Tôi ôm bọc đồ của mình, mải miết đi dọc con đường, chìm đắm trong cảm giác hưng phấn của

người lần đầu đến Trường An. Mỗi góc nhà, mỗi cây cầu đều khiến tôi cảm

thán không thôi, tôi nghĩ mình bắt đầu hiểu được tình cảm của cha rồi,

một người từ bé đã nhìn quen sự phồn hoa đẹp đẽ này chỉ sợ khó lòng yêu

thích nổi lều trại đơn sơ và vùng đất nhìn trái nhìn phải không trâu thì dê kia.

Không biết đi mất bao lâu, lúc trời sâm sẩm tối, tôi mới ý thức được mình cần phải tìm nơi nghỉ ngơi. Mặc dù đã chọn lữ quán rẻ

nhất, nhưng tiền trong tay tôi cũng chỉ đủ ở mười mấy ngày. Tôi ngồi

dưới ánh đèn cẩn thận đếm lại số tiền, bất giác nhớ nhung ngày tháng

không phải tiêu tiền ở Tây Vực, sau này tôi sẽ sống kiểu gì đây?

Đang ngồi đờ đẫn dưới ánh đèn, bỗng nhớ ra dùng đèn lại phải trả thêm tiền

dầu nữa, tôi vội vã dọn dẹp đồ đạc, tắt đèn đi ngủ. Trong bóng tối, tôi

thừ người lo lắng, rồi lại phá lên cười. Thành Trường An lớn thế này, có thể nuôi sống bao nhiêu người, chẳng lẽ tôi không bằng những người

khác? Tôi có tay có chân, lẽ nào còn sợ chết đối? Thật là lo sợ hoang

đường!

Thế nhưng, lúc đi loanh quanh khắp thành Trường An, tôi

bắt đầu ngờ vực, tôi thật sự nuôi sống được bản thân ư? Tỳ nữ, ca kỹ,

mấy thứ này đều phải bán thân, tôi chắc chắn sẽ không bán mình, để cho

kẻ khác kiểm soát cuộc sống của mình. Thêu thùa may vá tôi đều không

biết. Những thứ con gá