
”
Màn ảnh lại chớp lên, nghiêng lệch, khuôn mặt to lớn tới gần (tới gần nữa máy ảnh nứt đấy, tên kia!!!), bỗng dưng vang lên tiếng kêu rên của phóng viên chụp ảnh.
Tiếp theo, màn ảnh lại lần nữa chuyển sang một màu trắng.
“Cậu không thể để ta yên một chút sao?”
Cảnh chính thủ trưởng chống tay lên trán, dùng thanh âm suy yếu hỏi. Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn tên tiểu tử kiệt ngạo bất tuân, vấn
đề nhiều hơn thuộc hạ, liền cảm thấy đau đầu vạn phần.
“Báo cáo thủ trưởng, tôi vừa đuổi bắt vừa đấu súng với tội phạm quan trọng.’ Hùng Trấn Đông âm thanh thô ráp trả lời, thân hình to lớn dị
thường, thậm chí làm cho thủ trưởng có vẻ có chút nhỏ bé.
Hắn vừa đem tội phạm trở lại, đã bị chộp tới phát biểu, trong lòng
cũng thật sự không thích, tay năm chặt thành quyền, cơ bắp dường như
căng ra, rắn chắc lại, nổi lên đường cong rõ rang, cường tráng làm người ta líu lưỡi, chỉ cần đứng gần đó, liền cảm giác mãnh liệt bị đe dọa. (cho anh này đi làm mafia thì có vẻ hợp hơn. Hix)
Vẻ mặt thủ trưởng bất đắc dĩ.
‘Ngươi cắt đứt đường dây cáp điện ven đường, hòm thư của công, hơn
nữa còn làm đứt đường kiếm sống của chủ quán, đâm cháy xe công vụ. Còn
nữa, ngươi đả thương phóng viên, quyết định còn chưa nói ra, đài truyền
hình còn muốn cậu bồi thường phí đập nát máy ảnh của họ đây!” hắn thở
dài.
“Ta hoài nghi, không biết cậu là phá án hay là gây chuyện.”
“Báo cáo thủ trưởng, tôi là truy lùng kẻ bắt cóc a!” Hùng Trấn Đông không biết nhận lỗi, còn ngang nhiên dõng dạc nói.
Thủ trưởng tức đến nỗi sắc mặt một trận trắng, một trận hồng, toàn thân đều phát run.
“Ta biết cậu đi bắt người! nhưng sao có thể dùng phương pháp này
được, cho ta yên tĩnh một chút, cậu đừng gây sự cho ta nữa được không?” (đến ông thủ trưởng này cũng phải bó tay đầu hàng. Anh thật là siêu cao thủ. bội phục, bội phục!!!)
Hắn không chịu khất phục, mở miệng cãi lại: “ nhưng mà…”
Rốt cục, thủ trưởng cũng tức giận rống to.
“Không có nhưng mà! cậu muốn ta phải tức chết sao?!”
Thấy thủ trưởng một trận rống lên như vậy, Hùng Chấn Đông cuối cùng
cũng ngậm miệng, chỉ còn trưng ra bộ mặt đen như đáy nồi, biểu thị đầy
đủ khó chịu trong lòng hắn.
Đối với hắn mà nói, những chuyện thế này cũng chỉ bình thường như cơm bữa mà thôi.
Vấn đề của hắn là vấn đề chung của toàn cục cảnh sát, tuy rằng thành tích phá án cực kỳ cao, nhưng trách cứ cùng theo đó mà tăng lên( siêu phá hoại), mỗi lần xuất quân, tổng hội đều gà chó không yên, ba ngày hai lần sẽ bị trưởng quan (thủ trưởng cơ quan) chộp tới, giáo huấn cho đến khi nào thông suốt thì thôi.
Vì quản thúc hắn, làm cho hắn thấy rõ một chút cái gì là “ý thức
trách nhiệm”, vài năm trước, thủ trưởng còn thành lập đội Phi Hổ, đem
một ít vấn đề của cảnh sát quăng cho hắn.
Cứ như thế này có chút không dừng được, không ai có thể quản nổi tên Hùng Trấn Đông này. Tuy hắn phá hoại của dân không ít nhưng cũng phá
được rất nhiều vụ án lớn trong mấy năm qua.
Vấn đề là, qua nhiều tháng nay, Hùng Trấn Đông lại làm trầm trọng thêm các vụ án.
Truy đuổi chạy như bay, làm hư hỏng của công, cái này vẫn coi là
bình thường đi, nhưng là, ẩu đả với phóng viên, phá hư máy ảnh, ồn ào
huyên náo, thành đầu đề của mổi bản tin buổi tối hàng ngày, cái này đã
vượt qua sự nhẫn nại của cảnh sát đến hạn độ!
Thủ trưởng hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình phải khôi phục lại sự trấn tĩnh.
“Cậu cầm cái gì trên tay kia, là hồ sơ vụ án à?”
“Buôn lậu súng ống.”
“Biết con cá lớn là ai chưa?”
“Trần Quỳ.”
Thủ trưởng hơi nhíu mày.
Trần Quỳ được cho là đang ở bắc bộ của Đài Loan, là một tên buôn lậu súng ống lớn, một khi vụ án này được phá, khẳng định cảnh sát sẽ thu
hoạch được lớn nha.
Vấn đè là ở việc Hùng Trần Đông phá án, nếu giống như hôm nay muốn
trình diễn ra bao nhiêu trò khôi hài nữa chứ? Ông là thủ trưởng của cục
cảnh sát này, muốn ông đối mặt với cấp trên “thân thiết”, lại vừa đối
mặt với áp lực dư luận, ứng phó với từng ấy mối thù của phóng viên.
Đến lúc đó, án còn chưa phá xong, ông đã bị xuất huyết não trước. (e ko có lời nào để bình luận về anh này! Hùng Trấn Đông *mặt dữ tợn* tôi
cần cô ý kiến à?! Bò Sữa; dạ không, em không dám có ý kiến gì, nhìn thấy mặt anh, em đã sợ chạy mất dép rồi!)
Hùng Trấn Đông tràn đầy tin tưởng, còn không quên bổ sung thêm một câu :
“ Hôm nay tên bị tôi truy đuổi, chính là trợ thủ đắc lực của Trần
Quỳ, chỉ cần có thể truy ra nơi hắn ở, các huynh đệ của ta có thể biết
được người chuyển hàng, các mối làm ăn của hắn.”
“Cậu dự tính muốn bao nhiêu thời gian?”
“Cái này rất khó nó.” Điểm này, Hùng Trấn Đông thật sự thành thật khai báo.
Thủ trưởng sau một hồi suy nghĩ kĩ càng, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút đăm chiêu nhìn hắn.
“Trong 3 tháng nay cậu đã gây bao nhiêu họa, chính trong lòng cậu
hiểu rõ nhất, không cần ta nói lại cho cậu nghe chứ?” ông nhìn trên bàn, chỉ vào chồng giấy cao ngất ngưởng. “ta không muốn nhìn thấy thư hối
lỗi của cậu”.
Hùng Trấn Đông nhất thời hai mắt sáng lên.
“ Vậy thì tôi không cần phải viết thủ hối lỗi nữa?”
Viết cái thư chết tiệt này, tuy đều