
. Cuối cùng mới biết hết thảy đều là mưu kế, lại thấy Hổ Mạc cũng tham dự trong đó nên gần hai năm nay Thanh Tụ vẫn đối với hắn bằng thái độ lúc nóng lúc lạnh.
“Mẫu thân, Tề nhi muốn cùng A đa và nhị thúc Hổ Mạc chơi cung tên được không?” Thanh âm non nớt của trẻ thơ liền vang lên.
“Ngự Thuấn, chàng….”
“Nương tử, nàng sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?” Hách Liên Ngự Thuấn cười ngắt lời nàng, đáy mắt tràn ngập sự hạnh phúc tột độ.
Sở Lăng Thường sao có thể nhẫn tâm nên chỉ có thể gật đầu mà thôi.
Hách Liên Ngự Thuấn sảng khoái cười lớn, giang tay kéo nàng ôm vào trong ngực.
***
Đêm xuống, không khí có chút mát mẻ.
Trước bàn trang điểm, Sở Lăng Thường nhẹ nhàng tháo trâm cài tóc khiến mái tóc óng ả theo đó buông xuống bên người, khúc xạ dưới ánh nến lấp lánh. Hách Liên Ngự Thuấn từ ngoài phòng đúng lúc đi vào thấy vậy liền chăm chú nhìn nàng, khóe môi cũng dâng lên nụ cười.
“Chàng sao vậy?” Nàng bị hắn nhìn liền cảm thấy ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi.
Hắn tiến lên, cầm lầy chiếc lược trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng giúp nàng chải tóc, dịu dàng nói, “Chỉ muốn nhìn nàng mà thôi!”
Sở Lăng Thường cười khẽ, nhìn nét thâm tình trong mắt hắn rồi nâng tay lên, đem bàn tay hắn kéo qua, áp lên má mình, “Vừa rồi Tề nhi còn một mực đòi tới thư phòng tìm chàng, phải vất vả lắm mới dỗ được nó ngủ. Đứa nhỏ này thực sự bị chàng dạy hư rồi!” “Ta chỉ hy vọng hài nhi của mình không sợ trời không sợ đất, vậy cũng là dạy hư sao?” Hách Liên Ngự Thuấn sảng khoái cười lớn. Hai năm qua sống cuộc sống bình thản như vậy đã khiến hắn cảm nhận được sự vui vẻ chưa từng có.
“Nhưng con người không thể không sợ hãi điều gì!” Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cười.
Hách Liên Ngự Thuấn đặt cây lược xuống, dứt khoát kéo Sở Lăng Thường ngồi lên đùi mình, ôm lấy nàng từ phía sau, hơi nghiêng đầu hít thật sâu mùi hương thơm ngát từ thân thể nàng, “Đúng là mỗi người đều có nỗi sợ hãi đối với một chuyện hoặc một người nào đó!”
“Thật sao? Vậy còn chàng?” Sở Lăng Thường bị hơi thở nóng rực của hắn làm cho hơi ngứa ngáy, khẽ cười né tránh đôi môi hắn, dịu dàng cất tiếng trêu chọc.
Cánh tay vòng qua hông nàng hơi siết chặt lại, ánh mắt nhìn nàng càng thêm chan chứa thâm tình, “Điểm yếu của ta chính là nàng cùng Tề nhi, hai người chính là lẽ sống của cả đời ta.”
Sở Lăng Thường quay đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn cực kỳ kiên định thì một niềm hạnh phúc êm đềm lại dâng tràn trái tim nhỏ bé. Nàng khẽ than nhẹ một tiếng, vùi vào trong lồng ngực hắn, cảm thụ từng nhịp đập vững vàng của trái tim hắn, để niềm hạnh phúc kia nhẹ nhàng lan tràn như thủy triều.
Hách Liên Ngự Thuấn chưa từng nói với nàng chữ “yêu” mà nàng cũng không muốn hỏi tới. Có những cảm xúc không cần nói ra lời, nàng vẫn có thể tự cảm nhận được. Hắn là một nam nhân sâu sắc cho nên những cảm xúc trong lòng hắn còn sâu đậm hơn cả sự tưởng tượng của nàng, thâm tình tựa biển.
Hồi lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, “Ngự Thuấn, chàng thật sự định ở Ấp Thành cả đời? Chẳng lẽ không màng đến Đại Tần hay sao?”
Nàng biết rõ Hách Liên Ngự Thuấn là người anh dũng thiện chiến, muốn hắn buông bỏ tất cả ở nơi sơn cốc cùng tòa thành nhỏ này thì thực không ổn. Hiện giờ thời thế đang tới, từ Ấp Thành tiến tới Đại Tần chính là cơ hội tốt.
Hách Liên Ngự Thuấn nâng tay lên, ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ hàng lông mày thanh tú của Sở Lăng Thường, cong môi cười nhẹ, “Ta nói rồi, giang sơn có mỹ lệ hơn nữa cũng không sánh được với hàng lông mày này của nàng.”
Sở Lăng Thường khẽ cười, dịu dàng đặt một nụ hôn lên đôi môi hắn…
***
Bắc quốc, cung điện của Thiền Vu…
Phong cảnh nơi này vẫn như trước, chỉ có những gương mặt xưa giờ đã hoàn toàn đổi khác. Hiện giờ cánh cửa đông cung đã có chủ nhân mới là Vu Đan, mà hắn cũng rất ra sức tận hưởng, liên tiếp cưới thêm mấy vị quận chúa xinh đẹp, ngày ngày uống rượu ca múa. Làm thái tử như vậy cũng được coi là tiêu dao.
Hoa Dương công chúa bởi mất đi Thượng Phúc vương nên đã trở nên si ngốc, cả ngày ngồi ôm gối nói năng lung tung. Ban đầu còn khiến Vu Đan cảm thấy phiền lòng nhưng dần dần hắn cũng chẳng buồn quản nữa.
Thân thể Thiền Vu tuy rằng đã khá hơn trước nhưng mỗi một ngày qua đi cũng dần suy yếu. Lại nhìn đến kim trướng ngày càng vắng lặng thì ông ta lại càng thêm u sầu. Nhớ lại lúc xưa, Hách Liên Ngự Thuấn có thể cùng ông ta tranh luận, mà nay cảnh đó đã sớm không còn.
Yên thị thì càng thê thảm hơn. Kể từ khi lợi dụng Hách Liên Ngự Thuấn để diệt trừ mấy người Sở Lăng Thường, thành công đưa Vu Đan lên làm thái tử thì Thiền Vu Quân Thần đối với bà ta càng ngày càng lãnh đạm. Vu Đan cũng bởi chuyện khi xưa bà ta ngoan độc hạ lệnh bắn chết Thượng Phúc vương nên vẫn luôn để trong lòng. Bà ta cả ngày nằm bẹp một chỗ, Vu Đan cũng không tới thăm được mấy lần.
Một ngày nọ, Vu Đan rốt cục cũng tới chỗ của Yên thị sau khi bà ta đã sai người tới thúc giục nhiều lần. Hắn lười biếng bước vào trong trướng, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm, ngồi xuống một chỗ cách khá xa Yên thị.
Tỳ nữ bên cạnh Yên thị đỡ bà ta dậy, ngồi dựa vào một bên. Yên thị đau lòng nhìn con trai mình, khẽ lắc